Triệu thiếu bỏ ra một ngàn vạn bao dưỡng hoa khôi đứng đầu Trương Tuyết Lệ lần trước là dùng chơi ba ngày, mà không phải riêng một đêm. Dùng tám trăm vạn ưng tệ chơi nữ nhân một đêm, đó thật sự là hành động của một kẻ điên.
Mọi ánh mắt liền nhìn theo phương hướng thanh âm truyền ra, tập trung lên người Nhạc Trọng – giá cả cao như vậy chính do hắn đưa ra.
- Liễu Y Thần, giá cao nhất là tám ngàn đóa hoa!
Đúng lúc này trên sân khấu truyền xuống thanh âm người điều khiển chương trình.
- Tối nay tôi là của anh!
Liễu Y Thần cầm roi da trong tay ném xuống chỗ Nhạc Trọng, sau đó kiêu ngạo xoay người đi về phía sau.
Vô số nam nhân nhìn về hướng Nhạc Trọng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ ghen tỵ!
Sắc mặt Nhạc Trọng không chút thay đổi lẳng lặng hưởng thụ ánh mắt ghen tỵ của những nam nhân kia.
Gương mặt Triệu thiếu âm trầm nhìn Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập vẻ oán độc:
- Đáng chết!
Dáng vóc của Liễu Y Thần hoàn toàn không chút thua kém Tề Thanh Nhi, đối với chút người nào mà nói mị lực của nàng còn mạnh hơn Tề Thanh Nhi rất nhiều. Triệu thiếu đã có tâm nhúng chàm nữ tử xinh đẹp kia, người tặng năm ngàn đóa hoa cho nàng chính là hắn. Hiện tại Nhạc Trọng chặn ngang một chân, làm trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ.
Tuy rằng Triệu thiếu giàu có, nhưng nếu phải bỏ ra hơn hai ngàn vạn ưng tệ đến chơi nữ nhân hắn vẫn không nguyện ý. Dù sao làm thương nhân, tài sản lưu động cũng rất có hạn.
Lỵ Toa nghiến răng nghiến lợi ghé vào bên tai Nhạc Trọng nói:
- Lần này chúng ta chỉ mang theo một ngàn vạn, anh chơi nữ nhân liền dùng tám trăm vạn, có phải hơi quá đáng hay không?
Nhạc Trọng không chút để ý nói:
- Cô yên tâm, tôi có tính toán!
Kiệt Tư ngồi bên cạnh Nhạc Trọng chân mày khẽ nhướng lên, sau đó trầm mặc, hắn đã tin tưởng lời tiên đoán mấy trăm năm trước, tự nhiên nghe theo lời Nhạc Trọng như thiên lôi sai đâu đánh đó. Hơn nữa nếu luận giá trị, một cỗ cơ giáp RH2 bán ra với giá trăm triệu ưng tệ cũng rất khó mua được vào tay, Nhạc Trọng có hơn hai trăm RH2 tùy tiện bán một chiếc cũng có thật nhiều thế lực nhân loại đánh vỡ đầu cướp đoạt mua về.
Trên sân khấu đột nhiên sương khói quanh quẩn, sau khi sương khói tán đi, một nữ tử tuyệt sắc có mái tóc dài màu vàng, dáng người gợi cảm nóng bỏng, thân mặc lễ phục dạ hội màu trắng đang ngồi trước một chiếc đàn dương cầm.
- Y Bích Ti!
- Y Bích Ti, anh yêu em!
- …
Bên trong hội trường vang lên thanh âm thét chói tai hưng phấn.
Nữ tử có mái tóc dài màu vàng, dáng người khêu gợi nóng bỏng dung nhan tuyệt sắc tên Y Bích Ti có được khí chất vô cùng ôn nhu, ôn nhu như nước chính là miêu tả loại nữ tử như nàng.
Y Bích Ti nhìn xuống vô số nam nhân trong hội trường dịu dàng mỉm cười, sau đó ngồi xuống trước đàn dương cầm, mười ngón tay xinh đẹp bắt đầu lướt nhẹ trên phím đàn.
Thanh âm đàn dương cầm êm tai tuyệt vời quanh quẩn bên trong hội trường.
Thanh âm tiếng đàn thật tuyệt diệu, dù Nhạc Trọng không hiểu gì về âm nhạc cũng cảm giác tiếng đàn nghe thật hay.
Bất quá tuy tiếng đàn của Y Bích Ti thật tuyệt vời nhưng vẫn khuyết thiếu ma lực như tiếng hát khiến người mê say của Tề Thanh Nhi. Loại khí chất ôn nhu như nước của mỹ nữ tuyệt sắc tao nhã nếu so sánh với mỹ nữ bình thường đã xem như đỉnh cấp vô cùng, nhưng so sánh với khí chất nữ vương cao ngạo của Liễu Y Thần vẫn kém hơn một bậc.
Một khúc kết thúc, trong hội trường truyền ra thanh âm reo hò tặng hoa.
- Tôi tặng năm trăm đóa hoa cho Y Bích Ti tiểu thư!
- Một ngàn!
- Một ngàn một trăm!
- Một ngàn hai trăm!
- …
Tuy rằng số lượng tặng hoa đã vượt qua một ngàn đã vượt qua những mỹ nhân của bốn đại thánh địa phong nguyệt không ít, nhưng chỉ giằng co ở con số một ngàn tám trăm mà thôi.
- Ba ngàn!
Đúng lúc này Triệu thiếu chợt lớn tiếng quát.
Toàn bộ thanh âm chợt tắt, vô số ánh mắt rơi lên người Triệu thiếu, làm cho hắn vô cùng đắc ý. Y Bích Ti cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc, nếu hắn lấy được tới tay cũng cực kỳ có mặt mũi. Hơn nữa ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của nam nhân khác nhìn tới cũng làm cho hắn cảm thấy vô cùng có thành tựu.
Đúng lúc này một gã nam tử anh tuấn ngồi trên dãy ghế khách quý của Thanh Ba Lâu khẽ cười nói:
- Tôi tặng bốn ngàn đóa hoa cho Y Bích Ti tiểu thư!
Y Bích Ti vốn là hoa khôi của Thanh Ba Lâu, đương nhiên trong những vị khách quen tới Thanh Ba Lâu vẫn có người thích nữ tử dịu dàng giống như nàng.
Con số bốn ngàn đóa hoa vừa ra, đại bộ phận mọi người không tiếp tục ra giá. Dù sao đó là bốn trăm vạn ưng tệ, vì một đêm của một nữ nhân căn bản không đáng giá.
Trong mắt Y Bích Ti thoáng hiện vẻ tiếc hận, sau đó lại hướng nam tử kia lộ ra dáng mỉm cười dịu dàng.
Nam tử anh tuấn kia có chút kiêu ngạo gật nhẹ đầu với Y Bích Ti.
Sắc mặt Triệu thiếu lúc xanh lúc trắng, cứ như vậy ba ngàn đóa hoa của hắn xem như xong, đây chẳng khác gì có người trắng trợn quạt một cái tát lên mặt hắn.
- Năm ngàn đóa hoa!
Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ đại cục đã định, lại truyền ra thanh âm thản nhiên của Nhạc Trọng.
Sắc mặt nam tử anh tuấn ngồi trên dãy ghế khách quý của Thanh Ba Lâu chợt cứng ngắc, trên trán thoáng hiện nét âm trầm, đôi mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhạc Trọng.
Y Bích Ti cũng đem ánh mắt tò mò nhìn Nhạc Trọng, đồng thời lại ôn nhu cười, có lẽ nam nhân trước mắt sau đó không lâu sẽ làm nam nhân đầu tiên của nàng.
Y Bích Ti, Tề Thanh Nhi, Liễu Y Thần đều là mỹ nhân tuyệt sắc nhất đẳng, vô luận gương mặt dáng vóc hay tài hoa đều bất phàm. Nhưng ở trong Thanh Trượng thành các nàng chỉ có thể làm đồ chơi cho nam nhân, luôn luôn bị đùa bỡn cho tới khi nào hỏng mất mới thôi.
Triệu thiếu cũng đem ánh mắt rơi lên trên người Nhạc Trọng, trong mắt thoáng hiện nét ngưng trọng. Có được vốn liếng hùng hậu lại nguyện ý vung tiền như rác giống Nhạc Trọng cũng thật không nhiều.
Lỵ Toa nhìn Nhạc Trọng sắc mặt có chút trắng bệch nói:
- Chúng ta làm sao có nhiều tiền như vậy?
Nhạc Trọng lật tay, một tấm thẻ vàng xuất hiện trong tay hắn.
Sắc mặt Lỵ Toa đại biến nhịn không được ghé bên tai Nhạc Trọng nói:
- Đó là tích tụ mấy năm nay của đệ tam chi bộ phản kháng quân, anh điên rồi sao?
Nhạc Trọng nói:
- Đừng lo lắng, tôi đã có tính toán!
Trước cuối thời Nhạc Trọng chỉ là một sinh viên nghèo, sau khi đi vào thế giới này hắn cũng không để ý dùng tiền hung hăng tạp một chút những kẻ hắn xem không vừa mắt.
- Y Bích Ti, đạt được năm ngàn đóa hoa!
Đúng lúc này truyền tới thanh âm người điều khiển chương trình.
Y Bích Ti nhìn Nhạc Trọng mỉm cười, xoay người thi lễ sau đó lui xuống.
Từng trận sương khói bay lên, một thiếu nữ có mái tóc ngắn màu vàng, trên người mặc váy da cực ngắn cơ hồ lộ ra qυầи ɭót, thân cao 1m36, eo cực nhỏ, cặp ngực lại tới size C, mặc áo hở rốn, tướng mạo tinh xảo tuyệt luân nhìn qua mười phần phản nghịch xuất hiện trước mắt mọi người.
- Ngải Ny! Ngải Ny!
- Quá tuyệt vời! Ngải Ny, em là giỏi nhất!
- …
Nhìn thấy thiếu nữ xuất tràng, cũng mang tới thật nhiều tiếng hoan hô.