Giữa chốn núi non trùng điệp này, người còn không gặp nói gì đến thức
ăn. Do đó Cừu Thạch và Cổ bang chủ đành phải dùng trái cây rừng để lót
dạ đỡ.
Khi khí lực đã được phục hồi hơn nữa phần cả hai đang lò dò tìm đường
rời khỏi Ngũ Đài sơn thì bỗng nhiên có tiếng thánh thót vang lên ngay
đằng sau :
- Úy! Các người đi đâu vậy? Làm sao hai người bọn ngươi vào Thúy Diệp cốc này được?
Cổ bang chủ và Cừu Thạch bèn quay lại, trước mắt hai người đúng là là
một trang giai nhân tuyệt sắc, tuổi độ trăng tròn, gương mặt tuyệt mỹ,
sóng mắt long lanh, đôi môi như nụ anh đào vừa hé nhụy.
Tuy y phục trên người nàng là của người sơn dã, song không vì thế mà vẻ
diễm lệ kém tươi đi. Ngược lại với đốc kiếm nhỏ bên bờ vai hữu, nàng vừa là đóa hoa đồng nội bình dị, vừa là trang nữ hiệp tài sắc vẹn toàn.
Và Cổ bang chủ tuy không bao giờ biết giữ gìn lời nói nhưng cũng phải có phần nào thận trọng khi lên tiếng đáp :
- À... à... tiểu cô nương. Tiểu cô nương bảo sao? Đây là Thúy Diệp cốc? Làm sao lão vào đây được à? Chẳng là... chẳng là...
Lần đầu tiên trong đời Cừu Thạch đối diện với một giai nhân hương trời
sắc nước như thế này, cho nên chàng nghe tim mình đập loạn lên. Cũng may là trong lúc Cổ bang chủ lên tiếng đáp lại, chàng cũng đã kịp kiểm soát lại tâm trạng của chàng.
Vì thế khi nghe Cổ bang chủ ngập ngừng không sao đáp lại được nữa, Cừu Thạch bèn nói thay :
- Cô nương cho hỏi điều này, ở đây có còn trong phạm vi Ngũ Đài sơn nữa không?
Vừa nghe Cừu Thạch hỏi xong, trang giai nhân nữ hiệp nọ bèn trợn mắt lên quát hỏi :
- Các hạ hỏi đố bản cô nương à? Có ai lại không biết Thúy Diệp cốc ở Ngũ Đài sơn?
Cổ bang chủ và Cừu Thạch nhìn nhau. Qua thái độ này của Cổ bang chủ, Cừu Thạch hiểu ngay rằng đến như lão là con người lịch lãm thế mà lão chưa
hề biết đến danh xưng Thúy Diệp cốc.
Nhưng thế đã là khác, hai người không thể có thái độ phản khách vi chủ được. Nhập gia tùy tục, nhập giang tùy khúc mà.
Bởi thế Cừu Thạch bèn nói :
- Cô nương bỏ lỗi cho. Điều này tại hạ và lão trượng đây thực tình không biết. Đấy là do...
- Thế thì các ngươi làm sao đến được đây? Đã đến đây là đã phạm vào điều cấm của Thúy Diệp cốc rồi, vậy mà còn không biết lỗi. Lại còn hỏi bản
cô nương địa phương này là địa phương nào nữa à? Bộ các ngươi nói thế để mong cô nương bỏ qua cho à? Hừ! Đâu có dễ dàng thế được?
Cọp xuống đồng bằng bị chó khi. Đúng là Cừu Thạch và Cổ bang chủ không
biết phải đối đáp thế nào đây? Bất đắc dĩ Cổ bang chủ do ỷ rằng cao niên hơn nên đành lên tiếng giải thích :
- Đúng là bọn lão không biết chốn này là Thúy Diệp cốc, cũng như bọn lão không biết ở Thúy Diệp cốc này có cấm lệ gì. Mà thật ra thì...
- Ngụy biện! Lão đừng có nghĩ là lão bần cùng và già cả mà lấp liếm
trước mặt bản cô nương! Không lẽ lão và gã kia từ trên trời rơi xuống
hay là từ dưới đất chui lên? Thăng thiên hay độn thổ? Là thần tiên giáng phàm hay là quỷ dưới Địa phủ hiện hình?
Thoáng có sắc giận, Cổ bang chủ hừ mũi một cái, đoạn đáp :
- Hừ! Nửa thì thăng thiên, nửa thì độn thổ. Thế nào, tiểu cô nương có hài lòng không?
- Lão đừng tưởng bản cô nương không dám trừng trị những người cao niên sắp về chầu trời như lão nghe!
Sợ rằng Cổ bang chủ không kiềm được nữa sinh chuyện không hay, Cừu Thạch vội vã phân minh :
- Sự thật là thế cô nương ạ! Nếu cô nương không tin thì hãy chờ tại hạ giải thích đã!
- Nói đi, để xem các hạ lẻo mép đến bậc nào cho biết...!
- Trước hết cô nương hãy nói đi, ở Ngũ Đài sơn có một nơi được gọi là Cửu Chuyển động, cô nương có biết không?
- Cửu Chuyển? À... hay là các hạ muốn nói đến Cửu Cung Phục Hy Mê Hồn
động? Đúng rồi! Vậy là các hạ đã lấy tên của vị kỳ nhân đã lưu tự trong
Cửu Cung Phục Hy Mê Hồn trận để gọi phải không? Rồi sao nữa?
Cừu Thạch hốt nhiên ngơ ngẩn thần tình khi nghe tên thật của Cửu Chuyển
động mà vị giai nhân tuyệt sắc vừa gọi ra. Sau đó chàng hỏi :
- Cách đây không lâu Cửu Chuyển động bỗng nhiên bị nổ tung, cô nương biết không?
- Là bọn các ngươi đã gây ra à?
- Không phải! Ngược lại, bọn tại hạ là nạn nhân, còn thủ phạm là kẻ khác.
- Nghĩa là theo các hạ nói thì các hạ và lão trượng đây đã từ Cửu Cung Mê Phục Hy Mê Hồn trận đào thoát được đến đây?
- Đúng thế?
- Những hai mươi ngày?
- Là hai mươi ngày rồi sao? Điều này chỉ là do không có ánh dương quang, nên tại hạ không biết rõ.
- Hừ! Các hạ càng nói càng bịa đặt, các hạ có biết từ đây đến Cửu Cung
Mê Phục Hy Mê Hồn trận là bao xa không? Những năm mươi dặm đấy, các hạ
rõ chưa?
Cừu Thạch càng thêm ngơ ngẩn thần tình sau khi biết đã trôi qua hai mươi ngày cho năm mươi dặm đường chỉ có bò mà thôi. Do đó Cừu Thạch nhận
thấy không nói rõ không được, chàng bèn nói :
- Xa bao nhiêu dặm thì nhờ cô nương tại hạ mới biết rõ, nhưng không như
cô nương nghĩ đâu. Tại hạ và lão trượng họ Cổ đây đã từ một ngách ngầm
nhỏ trong Cửu Cung Mê Hồn trận gì đó, bò giữa lòng núi Ngũ Đài. Và cũng
chỉ vừa bò được đến đây không quá hai thời thần. Nếu cô nương không tin, tại hạ có thể dẫn cô nương đến nhìn ngách ngầm mà tại hạ và Cổ bang chủ vừa mới thoát ra.
- Cổ bang chủ? Bang phái gì? Lại còn ngách ngầm nào từ Cửu Cung Mê Phục
Hy Mê Hồn trận dẫn đến Thúy Diệp cốc à? Hừ! Hãy khoan nói đến điều đó
đã, chỉ cần nhìn y phục của các hạ cũng đủ biết lời các hạ nói là không
đúng. Như lão trượng đây thì bản cô nương còn tạm tin được. Các hạ còn
chối cãi gì không?
- Tiểu cô nương chắc đã nghe đến Cái bang? Bang chủ Cái bang là ai, tiểu cô nương biết không? Và nếu lão đây nói rằng chính lão là Bang chủ Cái
bang thì tiểu cô nương có tin không?
Trang giai nhân tuyệt sắc đột nhiên nghe lão già vận y phục rách bươm tự nhận là Bang chủ Cái bang khiến cô nàng bán tính bán nghi. Nửa tin là
vậy và nửa thì nhìn Cổ bang chủ dò xét, tuồng như nhìn thấy một quái
nhân. Khiến cho Cừu Thạch không thể không nói rõ thêm :
- Lão trượng đây đúng là Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ, còn vấn đề y phục của tại hạ thì cô nương hãy tin rằng tại hạ không một lời dối trá với
cô nương. Vì nguyên đây là một báu vật, có thể chống đỡ được đao kiếm và tất cả những...
Xoẹt!
- Oái! Cô nương làm gì thế?
Cừu Thạch đang nói thế thì trang giai nhân tuyệt sắc đã bằng một thân
pháp thượng thừa, xuất kỳ bất ký vung kiếm chỉ vào tâm thất của chàng.
Sau đó không chậm hơn lúc rút kiếm chút nào, trang giai nhân tuyệt sắc
nọ đã tra kiếm vào lưng như trước.
Khi nghe Cừu Thạch vẫn an nhiên tự toại sau một kiếm của nàng, cô nàng bèn gật đầu nói :
- Nội lực của các hạ khá lắm đấy, cơ hồ có thể đạt được cương khí hộ
thân. Và... đúng như lời các hạ nói, y phục trên người các hạ đúng là
báu vật có giá trị liên thành. Nhưng như thế chưa đủ cho bản cô nương
tin đâu. Nào, hãy đưa bản cô nương đến xem cái ngách ngầm bịa đặt đó xem nào!
Cả hai nghe cô nàng giai nhân tuyệt sắc nọ nói thế liền như xuất thần,
có thể chỉ bằng một động tác nhỏ thôi mà nàng có thể đo lường được mức
độ nội công thâm hậu của Cừu Thạch đã là một điều lạ. Điều lạ thứ hai là cô nàng có thân pháp và kiếm chiêu quả là thượng thặng. Và đến khi cô
nàng mặc nhiên công nhận y phục của Cừu Thạch là báu vật thì cả hai mới
biết được ý định của nàng ta. Qua đó trong thâm tâm Cổ bang chủ thấy
mừng thầm vì lão đã không lỗ mãng đến độ gây hấn với nàng ta. Bằng không với công phu của lão và công phu của nàng ta thì không khéo Cổ bang chủ sẽ chuốc lấy nhục bại. Và hơn nữa, là cả hai sẽ vì thế mà làm cho nàng
ta nghi ngờ thêm.
Để minh chứng cho lời nói Cừu Thạch và Cổ bang chủ bèn quay lại, đưa
trang giai nhân tuyệt sắc nọ đến miệng ngách ngầm mà họ đã từ đó thoát
ra.
Sau khi xem xong, nàng ta thì đứng trầm ngâm suy nghĩ, còn Cừu Thạch
cũng thế. Chàng mơ hồ tin rằng nàng ta có võ công bậc này không phải
không liên quan gì đến di thơ võ học của ân sư tại Cửu Chuyển động.
Nhưng nếu thế thì tại sao bản thân nàng không lưu tự tại đó chứ? Hay
danh tự Tạ Khắc Minh không phải là Tạ lão thần quyền mà lại là trưởng
bối của nàng này?
Điều nghi ngờ này Cừu Thạch thấy không thể không làm rõ, do đó nhân dịp
cô nàng vừa quay lại nhìn dò xét cả hai, Cừu Thạch bèn hỏi ướm :
- Cô nương này! Cô nương đã biết Cửu Cung Mê Phục Hy Mê Hồn trận là Cửu
Chuyển động, vậy thì cô nương đã từng vào đó? Và Tạ Khắc Minh là trưởng
bối của cô nương phải thế không?
Vừa nghe Cừu Thạch nói xong, vẻ nghi ngờ trên mặt nàng liền biến đi, thay vào đó nàng cười hồn nhiên vừa đáp :
- Theo lời các hạ vừa nói thì bản cô nương tin đúng là các hạ đã từ Cửu
Cung Mê Phục Hy Mê Hồn trận bò ra đến đây là thật rồi. Bằng không các hạ sẽ không biết đến danh tự Tạ Khắc Minh mà nói thế. Không phải. Bản cô
nương không biết Tạ Khắc Minh là ai cả. Còn ra vào Cửu Cung Mê Phục Hy
Mê Hồn trận thì bản cô nương đã từng vào, rất nhiều lần là đằng khác.
- Làm sao cô nương có thể vào đó nếu cô nương không biết được Cửu Chuyển Thần Long bộ?
- Cần gì phải biết cái gì Cửu Chuyển mà các hạ nói? Chỉ cần để ý một chút và thông minh một tí là vào được ngay ý mà.
- Dễ như cô nương vừa nói sao? Thế sao động đó lại được xưng danh là mê hồn?
- Này nhé! Có lần bản cô nương cao hứng muốn xem thử uy lực của Cửu Cung Mê Phục Hy Mê Hồn trận ra sao, thế là bản cô nương bèn đi vào. Và mỗi
lần gặp chỗ rẽ, bản cô nương chỉ cần lưu ký. Sau đó, cứ theo ký tự đó mà ra. Mỗi ngày một ít, cuối cùng cách đây bốn năm, khi bản cô nương tròn
mười bốn tuổi, bản cô nương đã biết rõ Mê Hồn trận như nhìn trong lòng
bàn tay mình vậy.
- Vậy hóa ra cô nương đã dựa vào toàn bộ kinh văn ở chính nơi đó mà có một thân võ công như ngày hôm nay sao?
- Đúng vậy! Vậy là các hạ cũng đã tìm được tất cả à?
- Tìm đủ nhưng lại không đủ, vì có một chỗ đã bị xóa hết. Mà cô nương
này, sao cô nương không lưu danh lại? Cô nương không sợ lời hăm dọa trên vách động đó sao?
Trang giai nhân tuyệt sắc thoáng có vẻ ngạc nhiên khi nghe Cừu Thạch bảo có chỗ bị xóa đi, sau đó lại nghe chàng đề cập đến vấn đề lưu danh tự
lại, nàng bèn cười tươi tỉnh và đáp :
- Ha ha ha... bản cô nương có xóa đâu mà lại sợ lời hăm dọa đó. Còn vấn
đề lưu danh thì chỉ vì bản cô nương có cần giương danh thiên hạ đâu mà
phải lưu danh như bọn phàm phu tục tử ham chuộng bả vinh hoa phù phiếm?
Cổ bang chủ và Cừu Thạch nghe thế mới biết rằng những sắp đặt quái dị
của ân sư thế mà cũng có những điểm không khó khăn, không quái dị như cả hai vẫn nghĩ. Điều này chứng tỏ rằng trang giai nhân này quả có tâm trí linh mẫn khác phàm. Riêng Cổ bang chủ là có phần nào tức giận và hổ
thẹn khi nghe cô ta bảo những ai lưu tự lại đều là hạng người phàm phu
tục tử. Bởi hậm hực đó nên Cổ bang chủ bèn lên tiếng bảo :
- Bây giờ thì sao nào? Nếu tiểu cô nương đã tin, thì bọn lão có thể rời đây được chưa?
Bỏ vấn đề mà Cổ bang chủ vừa đặt ra là vấn đề cốt tử trong câu chuyện
này, cho nên tất cả đều quên đi những nghi vấn định hỏi. Đó là nói về
Cừu Thạch với ước muốn hỏi cô nàng kia về kinh văn võ học và danh tự đã
lưu lại mà Từ Kinh Nhân đã xóa đi không cho chàng và Cổ bang chủ xem
được. Và vấn đề của nàng nọ khi muốn hỏi Cừu Thạch cho rõ xem trong chín vị trí có di lưu kinh văn, chỗ nào bị xóa. Cả hai cũng để tâm đến điều
mà Cổ bang chủ vừa mới hỏi.
Trang giai nhân tuyệt sắc nọ liền đáp :
- Được rồi! Xem như bản cô nương đã tin lời nhị vị, nhị vị cứ đi. Cáo biệt!
Tuy nàng đã nói là cáo biệt nhưng nàng vẫn đứng nguyên vị nhìn theo cả hai đang bỏ đi.
Đột nhiên khi thấy cả hai đã đi khá xa, nàng ta vọt miệng hỏi theo :
- Nhị vị có thể lưu danh lại không?
Cổ bang chủ vẫn còn hầm hừ, bèn quay lại ném cho cô nàng một câu :
- Ta thì cô nương biết rồi, còn tiểu tử này là Cừu Thạch.
Sau câu nói, cả hai bèn vận dụng khinh pháp rời đi. Không biết rằng cả
hai đã để lại cho trang giai nhân kiều diễm kia một khoảng trời trống
vắng, phân vân và một bóng hình của một trang hiệp khách tuấn tú in sâu
đậm vào tim nàng...
Rời khỏi khoảng núi rừng đầy cây trái và dòng suối trong, Cừu Thạch và
Cổ bang chủ đến đồi núi đá trơ trụi đến hoang lạnh, và còn lạnh hơn khi
màn đêm đã đến.
Cừu Thạch bèn hỏi :
- Bây giờ chúng ta đi đâu sư huynh?
Cổ bang chủ đáp :
- Tìm thức ăn, giải quyết cái đói trước đã, sau sẽ tính sau, đi nào!