Thần Khống Thiên Hạ

Chương 913: Sự Cố (1)

Chỉ nghe thanh âm kia là có thể suy đoán nữ nhân này tuyết đối rất trẻ tuổi, hơn nữa gọi Tà Đế thân mật như thế, nhất định là nữ nhân của Tà Đế rồi.

Lăng Tiếu cảm thấy nữ nhân kia nhất định là đang giả bộ tinh khiết, Tà Đế ít nhất là loại lão yêu vật sống mấy ngàn năm rồi, mà nữ nhân của lão còn có thể trẻ tuổi sao?

Nhưng mà sau khi Lăng Tiếu thấy rõ nữ nhân kia cũng là kinh ngạc vô cùng.

Nữ nhân này từ xa nhìn lại giống như là một đóa U Lan Hoa, quang hà mông lung che lại dung tư của nàng, nhưng mà nhìn xiêm y diễm lệ kia, tư thái duyên dáng đầy đặn kia, khí chất cao nhã thoát tục kia của nàng có thể khẳng định nữ nhân này tuyệt đối không phải là một lão nữ nhân.

Lăng Tiếu không nhịn được tụ nổi lên Lục Nhãn Đồng, xuyên thấu qua quang hà ngăn trở kia thấy rõ dung mạo của nàng.

Sau một khắc ánh mắt của Lăng Tiếu trở nên ngốc trệ, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Thật... Thật đẹp!

Hắn thật sự không nghĩ tới nữ nhân này thật rất trẻ tuổi, thoạt nhìn bất quá chừng ba mươi tuổi, phong vận thành thục kia, khí chất trang nhã kia quả thực là xinh đẹp đến không gì so sánh được.

Lăng Tiếu đem nữ nhân này so sánh với nữ nhân của mình, hắn phát hiện nữ nhân của mình chỉ có Vân Mộng Kỳ, Phượng Tiêm Vận cùng Thải Hà Nguyệt là có thể cùng nàng phân cao thấp, những nàng kia đều muốn hơi kém không ít.

Nếu như Vân Mộng Kỳ, Phượng Tiêm Vận cùng Thải Hà Nguyệt tam nữ không có phục dụng vạn năm trân châu, chỉ sợ cũng còn thua kém nữ nhân này không ít đâu.

- Xem ra nữ nhân này cũng đã dùng qua linh bảo trú nhan gì đó rồi.

Lăng Tiếu ở trong lòng khẳng định mà thầm nghĩ.

- Ngươi cái nữ nhân điên này làm sao tới rồi?

Tà Đế nhìn chằm chằm vào người tới tức giận quát lên.

- Đáng ghét, Tà Đế ca ca chẳng lẽ ngươi tới Phong Đô cũng không phải là tìm nhân gia sao? Nhân gia nhưng là nhớ ngươi mấy chục năm, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm bỏ lại ta không quan tâm sao?

Nữ nhân kia lạc lạc thanh thanh nói.

Thanh âm kia của nàng có thể làm cho xương cốt của bất kỳ nam nhân nào cũng muốn mềm xuống.

Lăng Tiếu nghe được huyết mạch cũng muốn phun trào lên, thanh âm kia phảng phất trêu chọc một ít huyễn hoặc nguyên thủy nhất của bất kỳ nam nhân nào, tâm khảm của hắn cũng không khỏi muốn bị nữ nhân này mê hoặc.

Cho dù là từng kinh qua mị công của Ngọc Liệt Diễm hoặc Vũ Mị Nương đề không lợi hại bằng một câu nói của nữ nhân này.

- Ta không phải là tới tìm ngươi, ngươi trở về đi thôi, ta không có rảnh cùng ngươi tán gẫu.

Tà Đế rất là lãnh khốc nói.

Thân ảnh của nữ nhân kia khẽ vọt đến, sau một khắc lại đã đến bên cạnh Tà Đế ôm lấy cánh tay của lão, làm nũng nói:

- Ta bất kể, ta không bao giờ khiến ngươi rời xa ta.

- Ngươi cần gì như thế, ngươi đi về trước đi, sau đó ta sẽ tới tìm ngươi.

Mặt Tà Đế khẽ nhăn một chút chân mày nói.

Bộ dáng của lão lộ ra vẻ rất không có tính nhẫn nại, nhưng mà ở trong ánh mắt lại lộ ra vẻ áy náy.

Nàng kia gắt gao ôm lấy cánh tay của Tà Đế kiên định nói:

- Không được, trừ phi ngươi hiện tại giết ta, từ hiện tại trở đi ta tuyệt sẽ không rời đi ngươi nửa bước.

Tà Đế dùng sức quăng mấy cái cũng không thể đem đem nữ tử kia tránh ra.

Lăng Tiếu ở phía dưới nhìn thấy một màn này trợn mắt há hốc mồm.

Nữ nhân xinh đẹp như vậy làm sao quấn lấy một cái lão đầu khọm khẹm đây, quả nhiên là một đóa hoa tuwoi căm lên một bãi phân trâu thật to.

Điều này khiến cho Lăng Tiếu thật là vô cùng đau đớn a!

Bất quá vừa nghĩ tới thực lực đáng sợ kia của Tà Đế, Lăng Tiếu lại cảm thấy hết thảy đều có thể rồi.

Bởi vì đại lục này là một cái thế giới lấy võ vi tôn a!

Lăng Tiếu lắc lắc đầu đem tạp niệm của mình ném đi, nhân cơ hội đem Kim sắc Lang Vương cùng lam sắc Giao Long triệu hồi về, sau đó đem khí tức của mình ẩn giấu đi, phong ngoa ở dưới chân đem tốc độ của mình đề thăng tới cực hạn nhanh chóng rời nơi đây.

Mới vừa rồi hắn mặc dù đối với lời nói của Tà Đế động tâm, nhưng mà Lăng Tiếu vẫn là quyết định không mạo hiểm như vậy, thiên hạ cũng không có bữa trưa miễn phí, hắn thật là không biết lão gia hỏa này muốn thu hắn làm đồ đệ là thật hay giả, nói không chừng còn đánh cái chủ ý gì khác.

Lăng Tiếu trong nháy mắt đã ra ngoài ngàn thước rồi.

Tà Đế dĩ nhiên thấy Lăng Tiếu đã chạy rồi, nhưng mà thân thể của lão cũng không động, chỉ là híp mắt nhìn thoáng qua phương hướng của Lăng Tiếu mà thôi.

- Tà Đế ca ca, tiểu tử kia là ai?

Nữ nhân tựa đầu vào bả vai của Tà Đế nhẹ giọng hỏi.

Tà Đế sâu xa nói:

- Đồ đệ của ta!

Nữ nhân lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Tà Đế ca ca ngươi rốt cục thu đồ đệ rồi? Ta đây không phải là thành sư nương rồi?

- Hắn tuy là đồ đệ của ta, nhưng mà hắn không nhận người sư phụ này là ta.

Tà Đế nói tiếp.

- Cái gì, tiểu tử kia phản bội sư môn? Ta đi thay ngươi làm thịt hắn.

Nữ nhân trong nháy mắt biến sắc mặt nói, một cỗ sát ý nồng đậm hiện lên xuất ra bên ngoài.

Tà Đế khẽ thở dài:

- Nghĩ tới Tà Đế ta tung hoành cả đời, không biết bao nhiêu người chen đến bể đầu muốn làm đồ đệ của ta, nhưng liền không có một người nào nhập vào trong mắt ta, hiện tại thật vất vả tìm được một cái mầm tốt lại không chịu bái ta làm thầy, quả nhiên là buồn cười a, ha ha...

Tiếng cười của hắn cũng không có tràn đầy mất mát cùng bất đắc dĩ, ngược lại càng thêm mừng rỡ cuồng nhiệt.

Nếu là Lăng Tiếu thấy nụ cười này của Tà Đế, nhất định sẽ thầm mắng:

- Bệnh thần kinh!

- Tà Đế ca ca, nếu không ta bắt tới để cho hắn bái ngươi làm thầy thì như thế nào? Nữ nhân hỏi.

- Hừ, chuyện của ta ngươi ít quản đi, ngươi vẫn là trở về gia tộc của ngươi làm định hải thần châm đi, ta đi trước.

Tà Đế hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt tránh thoát tay của nữ nhân, cả người liền biến mất ở trước mắt, tốc độ kia quả thực là tới vô ảnh đi vô tung.

Nữ nhân kia nhẹ dậm chân nói:

- Tà Đế ca ca đừng chạy, bất kể là chân trời góc biển ta cũng phải đuổi được ngươi.

Lời của nàng vừa dứt, thân ảnh của nàng cũng biến mất ngay tại chỗ.

...

Lăng Tiếu cũng không có lập tức trở về Phong Đô, mà là ở giữa sơn lĩnh vòng mấy cái vòng lớn xác định Tà Đế cũng không có đuổi theo mới trở về Phong Đô.

Cùng người của hắn tách ra hai tháng rưỡi, thực lực cùng cảnh giới đều đã có tăng lên, Lăng Tiếu cũng chuẩn bị tiếp tục lên đường rồi.

Nhưng mà khi hắn trở lại khách sạn, lại phát hiện trước khách sạn tràn đầy túc sát chi ý.

Chỉ thấy mười mấy tên Vương giai riêng mình amng theo mấy chục đầu Âm Phong Lang đem khách sạn vây đến chặt chẽ.

Những người này nhìn một cái là có thể suy đoán ra là Lang vệ của Phong gia.

Lăng Tiếu tràn đầy vẻ nghi hoặc, hắn không biết trong khách sạn xảy xảy ra chuyện gì.

- Chẳng lẽ chuyện ta giết ta tên kia thật bị người khác biết ròi?

Lăng Tiếu thầm nghĩ.