Thần Khống Thiên Hạ

Chương 871: Ca Con Mẹ Nó Thật Là Một

Linh thú cùng người không giống nhau, cảm giác bọn họ nhìn nhân loại không đồng dạng, cho nên không cần lo lắng bọn họ đối với chúng nữ háo sắc.

Kỳ thật, nếu không phải là Diệp Thủy Thanh kia ở đây, Lăng Tiếu rất muốn đi cùng các nàng mấy người cùng nhau chơi đùa một phen.

Mấy nữ nhân này đã là người của hắn, nhưng mà hắn còn chưa thử qua loại tư vị chăn lớn cùng ngủ này đến cùng là có bộ dáng như thế nào.

Động tác của nữ nhân ở trên sinh hoạt hàng ngày đều là chậm chạp, đi tắm rửa một cái cư nhiên tốn hơn nửa canh giờ.

Đang ở thời điểm Lăng Tiếu có chút không nhịn được, lại truyền đến một đạo tiếng thét chói tai.

A!

Thanh âm cơ hồ phá vỡ trường không, xé rách đêm tối.

Mọi người ở cách Lăng Tiếu không xa muốn động, nhưng mà Lăng Tiếu lại phân phó một tiếng:

- Các ngươi ở nguyên tại chỗ, ta đi qua nhìn là được!

Buồn cười, nữ nhân của mình làm sao có thể để cho nam nhân khác nhìn được.

Hắn hiện tại chỉ lo lắng an nguy của nữ nhân mình, hoàn toàn không có băn khoăn ở nơi này còn có một người cũng không phải là nữ nhân của hắn.

Lăng Tiếu trong nháy mắt liền đến bên trên chỗ chúng nữ đang tắm vội hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn mấy nữ nhân kiều diễm lộ nửa người, Lăng Tiếu thiếu chút nữa từ trên bầu trời ngã xuống.

Kinh diễm của Mỹ nữ mộc dục đồ căn bản không phải dùng ngôn ngữ có thể hình dung, huống chi nữ tử nơi này đều là quốc sắc thiên hương.

- Đáy hồ có cổ quái, Thủy Thanh muội muội không biết bị thứ gì kéo xuống rồi.

Thải Hà Nguyệt kêu lên.

Lúc này chúng nữ mới rối rít từ trong mặt hồ bay ra, sau đó nhanh chóng phủ thêm xiêm y.

Ánh mắt của Lăng Tiếu rơi vào trên người các nàng, cơ hồ quên mất việc chính mình cần phải làm rồi.

Hắn chỉ cảm thấy lỗ mũi nóng lên, nước mũi đỏ lòm phun ra ngoài.

Phượng Tiêm Vận gắt giọng:

- Còn nhìn, mau đi cứu người a!

Lăng Tiếu dị thường khó khăn dời đi ánh mắt, quệt máu tươi trên mũi, sau đó một đầu liền tiến vào bên trong hồ nước.

Hồ nước mát mẻ để cho Lăng Tiếu trong nháy mắt khôi phục thanh minh.

Lăng Tiếu lập tức lấy ra Tị Thủy Châu, nước ở hai thước bên trong hồ nước tự động tránh hắn ra.

Lục nhãn đầu của Lăng Tiếu trong nháy mắt tụ tập, hết thảy bên trong đáy hồ để cho hắn thấy đến cực kỳ rõ ràng, phảng phất một chút trở ngại đều không có.

Lăng Tiếu rất nhanh tìm được phương vị của Diệp Thủy Thanh, chỉ thấy nàng tựa hồ bị thứ gì trói chặt lại, một mực cố gắng dãy dụa.

Ánh mắt của nàng cực kỳ cuống quít, tựa hồ đều sắp điên lên.

Song, Lăng Tiếu lại không chú ý tới hết thảy, hắn chỉ chú ý tới cỗ thân thể hoàn mỹ vô hạ của Diệp Thủy Thanh, thánh nữ phong ngạo nhân đứng thẳng kia, hai điểm đỏ bừng tươi đẹp như hoa, da thịt trơn bóng như ngọc, eo nhỏ giống như là mảnh liễu, bụng không có chút lồi nào, bụi cỏ thơm ngát thần bí, đùi đẹp tròn mà mập, không có một điểm nào mà không hiện ra vốn liếng kiều diễm ngạo nhân của nàng.

Lăng Tiếu đã có một thời gian ngắn không có dính qua nữ dắc rồi, tuy nói chúng nữ vẫn ở bên cạnh hắn, nhưng mà một mực đều đang không ngừng lên đường, căn bản không có thời gian thâu hoan.

Hiện tại đột nhiên thấy tình cảnh nóng bỏng như vậy để cho Lăng Tiếu toàn thân nhiệt huyết sôi trào lên, máu mũi đỏ mới vừa dừng lại một lần nữa đã bão tố chảy ra, chỗ tiểu đệ kie đã kiên quyết bành đến cực lớn.

Lúc này Diệp Thủy Thanh tựa hồ đã nhận ra sự có mặt của Lăng Tiếu, ánh mắt cuống quít hìn về phía bên cạnh Lăng Tiếu, trong miệng mở ra tiếng la, không ngờ nước lại rót vào trong miệng, sặc đến nàng khó chịu không thôi.

Mắt thấy Diệp Thủy Thanh sẽ bị vật kia kéo ra xa, Lăng Tiếu cho mình một cái tát:

- Đáng chết, ý chí lực của bản thiếu gia làm sao yếu ớt như thế được!

Tiếp theo Lăng Tiếu liền lướt hướng vị trí của Diệp Thủy Thanh.

Chỉ thấy một cái lam sắc đằng tử đang trói ở trên bắp chân nàng, Lăng Tiếu không chút do dự chém ra phong nhận đem lam đằng kia chặt đứt.

Nhưng mà phong nhận oanh ở trên lam đằng lại không có đem nó chặt đứt.

Lăng Tiếu lướt qua vẻ kinh ngạc, bất quá hắn không có suy nghĩ nhiều, vội vàng đem Diệp Thủy Thanh ôm vào trong ngực, phòng ngừa nàng bị kéo xuống.

Có Lăng Tiếu tới gần người, nước ở quanh thân Diệp Thủy Thanh từ từ tách ra.

Diệp Thủy Thanh cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ là thần sắc của nàng rất là tái nhợt, trong mắt đẹp nhìn Lăng Tiếu lộ ra cảm kích lại xen lẫn tức giận.

Trong tay Lăng Tiếu nhiều ra một thanh Băng Hỏa kiếm, nhẹ nhàng vung lên, lam đằng kia rốt cục bị chặt đứt.

- Ngươi không có chuyện gì đi?

Lăng Tiếu nhẹ giọng hỏi.

Hắn tận lực đem ánh mắt của mình dịch chuyển đi, nhưng mà cảm thụ được hương thơm thân thể trên người ngọc kiều diễm ở bên cạnh, là nam nhân đều khó có thể chịu được.

Lăng Tiếu chỉ có thể vận chuyện linh lực Băng thuộc tính khiến cho chính mình giữ tỉnh táo.

Đổi lại là người khác, chỉ sợ đều muốn tung mình đem Diệp Thủy Thanh đè ở dưới người rồi.

Ở trong lòng Lăng Tiếu thầm hô:

- Ca con mẹ nó thật là một người tốt!

Diệp Thủy Thanh mới vừa muốn nói chuyện, nhưng mà lại phun ra mấy ngụm nước, phun lên trên mặt Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu bất đắc dĩ:

- Chẳng lẽ đây chính là báo ứng!

Diệp Thủy Thanh nghiêm mặt quát lên:

- Sắc lang còn không mau đỡ ta đi tới.

Diệp Thủy Thanh hiện tại tâm muốn chết đều đã có, lớn như vậy rồi còn là lần đầu tiên cùng nam nhân tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế, hơn nữa còn là dưới loại tình huống hoàn toàn trần truồng đối mặt, mà người nam nhân này lại là nam nhân mà nàng ghét.

Lăng Tiếu nặng nề thở dài một hơi, ôm eo nhỏ của Diệp Thủy Thanh liền hướng phía trên đi lên.

Ra khỏi mặt nước, chúng nữ đều đang lo lắng đợi.

Đợi hai người hạ xuống bên bờ lập tức đi qua.

- Thủy Thanh muội muội không sao chứ?

CHúng nữ đồng loạt quan tâm hỏi.

Diệp Thủy Thanh không đếm xỉa tới chúng nữ, trong tay nhiều ra một bộ xiêm y, đỏ mặt chui vào tùng lâm bên kia.

Lúc này chúng nữ "Xoát" một cái đem ánh mắt rơi vào trên người Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu giơ giơ tay nói:

- Chuyện gì cũng đều không liên quan đến ta, ta chỉ là chịu trách nhiệm cứu người.

- Phu quân ngươi lo lắng cái gì, chúng ta lại không trách tội ngươi.

Thải Hà Nguyệt cười duyên nói.

- Đúng đấy, thật là tiện nghi cho cái sắc lang này rồi, dáng người của nhân gia Thủy Thanh muội muội thật tốt, thấy đến ta cũng động tâm.

Vi Đại Nhi từ bên cạnh trêu ghẹo.

- Hai vị tỷ tỷ cũng đừng có cười thiếu gia, thiếu gia da mặt mỏng, ngươi nhìn hắn đều đỏ mặt rồi.

Bạch Vũ Tích ở một bên giúp Lăng Tiếu nói.

Trong lúc nhất thời chúng nữ đều phá lên cuồi.

Tiếp theo, một đạo thanh âm kêu khẽ truyền ra:

- Dâm tặc chết tiệt, ta giết ngươi!

Diệp Thủy Thanh mang theo linh tiên của nàng hướng Lăng Tiếu giết tới đây.

Linh tiên tập quyển lên từng đạo thủy lãng, thủy tiên lãnh liệt mang theo sát ý nồng đậm.

Lăng Tiếu quái khiếu một tiếng:

- Cô nàng chớ làm loạn!

Nói xong lập tức xoay người bỏ trốn mất dạng rồi.