- Mộng... Mộng Kỳ!
Lăng Tiếu không dám tin nói ra.
Vân Mộng Kỳ xoay người đến, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra thần sắc lo lắng nhàn nhạt, nhưng mà ngữ khí lãnh đạm.
- Ngươi không sao chớ?
Lăng Tiếu cười khổ một tiếng, một tay lau vết máu trên mặt, tận lực không cho Vân Mộng Kỳ nhìn thấy, thế nhưng mà Vân Mộng Kỳ nhãn lực bực nào, tự nhiên nhìn rõ Lăng Tiếu đã bị thương nặng.
- Ta không sao, cám ơn quan tâm!
Lăng Tiếu gian nan đứng lên cười nói.
Đây cũng không phải hắn tận lực giả bộ, mà là hắn hiện tại bị thương nặng, còn không có khôi phục đấy.
Xem Lăng Tiếu suy yếu thnfh bộ dáng như vậy, trong lòng Vân Mộng Kỳ không đau đớn, nàng biết rõ Lăng Tiếu trúng hỏa độc, hơn nữa Chư Như Thường còn nói hắn sống không quá ba ngày, vừa rồi nàng lạnh lùng với hắn nhưng mà trong lòng lại áy náy.
- Chẳng lẽ mặt mũi của mình thực trọng yếu như vậy sao? Có lẽ ta là nữ nhân máu lạnh, hắn đã như vậy, ta vì sao ta còn lạnh lùng với hắn cơ chứ?
Trong lòng Vân Mộng Kỳ tự hỏi.
Nhớ tới cảnh ghi tạc trong lòng ở Hoang Tùng sơn mạch, nam tử trước mặt này từng nhiều lần liều lĩnh cứu nàng, cho nàng cảm giác an toàn, ôm ấp yêu thương, hắn cho nàng truyền thừa của cường giả Địa Hoàng giai...
Nghĩ tới đây nàng cảm giác mình càng ngày càng máu lạnh, càng ngày càng có lỗi với Lăng Tiếu.
- Mộng Kỳ, ngươi... Như thế nào?
Lăng Tiếu phát hiện trong đôi mắt của Vân Mộng Kỳ chảy nước mắt, trong nội tâm hoảng hốt.
Ai ngờ sau một khắc ngực của hắn có thân thể mềm mại ôm lấy.
Lăng Tiếu sửng sốt!
- Vì sao ngươi ngu như vậy?
Vân Mộng Kỳ nói mang theo nức nở nghẹn ngào, vô cùng bi thương.
Lăng Tiếu hít một hơi, cảm giác được người ngọc như trong trí nhớ của mình, trong lúc nhất thời thể xác và tinh thần đều thoải mái sảng khoái, hơn một năm qua hắn nhớ lại và muốn được ôm ấp như thế này, toàn thân của hắn tràn ngập lực lượng.
- Mộng Kỳ, có những lời này của ngươi, cho dù Thiên Vương lão tử cũng không thể giết ta được.
Lăng Tiếu ôm vòng eo của Vân Mộng Kỳ sâu kín nói ra.
- Ngươi còn nói, nhanh cho ta xem xem, hỏa độc trong người của ngươi có phải đang phát tác không?
Vân Mộng Kỳ lo lắng, trong mắt phương tình ý đậm đặc.
Giờ phút này nàng đã nhìn thẳng vào tình cảm của mình và Lăng Tiếu, giống như tiên tử lỡ bước vào phàm trần, không còn cao cao tại thượng nữa.
- Thật không có chuyện gì, ta đâu có ngu tới mức dùng mạng của mình đổi mạng cho người khác chứ, ta cũng không phải là người tốt như vậy!
Lăng Tiếu tươi cười nói ra.
Hắn càng như vậy nói Vân Mộng Kỳ càng không tin, nàng thân là cường giả Vương giai, chẳng lẽ khí tức Lăng Tiếu mạnh yếu đều còn không cảm giác ra sao?
- Ngươi còn muốn gạt ta sao? Nội tức của ngươi hỗn loạn như vậy, chỉ sợ hỏa độc đã sắp áp chế không nổi, để cho ta tới giúp ngươi.
Vân Mộng Kỳ lau nước mắt trên mặt, đặt tay vào mạch của Lăng Tiếu, linh lực thủy thuộc tính cường đại rót vào trong.
Nhìn qua nước mắt người ngọc trước mặt, trong lòng Lăng Tiếu càng cảm động, hắn cũng không có giãy dụa khỏi tay của nàng, lợi dụng huyền lực dẫn dắt chữa trị thân thể.
Linh lực của Vân Mộng Kỳ rất khổng lồ, hơn nữa nàng toàn lực vận chuyển, trong lúc nhất trời toàn thân Lăng Tiếu tràn đầy, hai đại huyền công thôn phệ năng lượng.
Lúc này cay nhỏ trong thức hải của hắn phát giác được cái gì đó, lục mang đại thịnh, rễ cây tỏa ra hấp lực mạnh mẽ hấp thu thỏa thích, phân một chén canh với hai đại huyền công.
Dường như Vân Mộng Kỳ phát giác được cái gì, nhưng mà nàng cho rằng là hỏa độc đang tác quái, vì vậy rót linh lực nhiều hơn..
- Năng lượng thạt tinh thuần.
Trong thức hải Lăng Tiếu, Lục Ông khen một tiếng, hắn nhắm mắt lại, rễ cây bắt đầ hấp thu thỏa thích.
Ngay cả bản thân Lăng Tiếu cũng giác hai đại huyền công phân hóa linh lực thành hai phần.
Nhưng mà linh lực thu hoạch được đủ chữa trị than thể rồi, mà linh lưc thủy thuộc tính của Vân Mộng Kỳ có công hiệu chữa thương mạnh mẽ.
- Được rồi Mộng Kỳ, ta đã không có việc gì.
Lăng Tiếu mở miệng nói ra.
Vân Mộng Kỳ nhìn qua Lăng Tiếu, thấy khí sắc của hắn tốt hơn nhiều, lúc này mới thu tay.
- Tốt hơn một chút sao?
Vân Mộng Kỳ ôn nhu hỏi.
Lăng Tiếu gật gật đầu cười nói:
- Tốt hơn nhiều, có ngươi ở nơi này ta có việc gì chứ?
- Bớt lắm mồm, Chu trưởng lão nói ngươi... Nói ngươi sống không quá ba ngày...
Vân Mộng Kỳ khó dấu ưu thương trong mắt.
Trong lòng Lăng Tiếu tê rần, lúc này hắn ôm eo Vân Mộng Kỳ tiến vào sát người, nói khẽ :
- Thực, ta không sao, ta có thể khắc chế hỏa độc, vừa rồi ta chính thức bức hỏa độc ra nên bị suy yếu mà thôi.
Vân Mộng Kỳ nghe nói kiên định như vậy Lăng Tiếu, trong nội tâm đại định, vừa định há mồm nói cái gì, thân thể giãy giụa khỏi ôm ấp của Lăng Tiếu, lập tức biến mất trong tầm mắt Lăng Tiếu.
- Hy vọng ngươi không nên quên lời hứa của mình, sớm ngày vượt qua ta!
Giọng của Vân Mộng Kỳ vang lên bên tai Lăng Tiếu.
Thời điểm Lăng Tiếu sững sờ thì một hương thơm truyền vào trong mũi.
- Ai?
Lăng Tiếu phục hồi tinh thần quát khẽ.
Lăng Tiếu nhìn thấy rõ người tới, thân thể lại sửng sốt.
Một gương mặt lãnh diễm thanh lệ, một bộ lụa mỏng tuyết trắng, tư thái linh lung yểu điệu, nàng chính là Băng Nhược Thủy.
Chỉ thấy nàng hơi nhíu mày nhìn qua Lăng Tiếu, trong mắt đẹp chớp động vẻ phức tạp.
Bóng hình xinh đẹp trên không trung sững sờ.
- Thế nào lại là nàng!
- Ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ lại muốn giết ta sao?
Lăng Tiếu có chút cảnh giác nhìn qua Băng Nhược Thủy.
Nhớ tới lúc trước trên Tử Phong cô nàng này nhiều lần muốn lấy mạng của mình, cũng không biết mình làm chuyện gì khiến nàng không vừa mắt, nói như thế nào mình cũng là đệ nhất mỹ nam của thành Vẫn Thạch, không, hẳn là đệ nhất mỹ nam của Tử Thiên Tông, tại sao không được hoan nghênh như vậy, chẳng lẽ cô nàng này không thích nam nhân?
Băng Nhược Thủy không nói gì, chỉ móc cái chai ném qua phía Lăng Tiếu, thản nhiên nói:
- Tam phẩm Băng Tâm Đan, có thể giúp ngươi áp chế hỏa độc một tháng.
Dứt lời nàng rời đi.
Chỉ để một đạo hàn khí, làm cho Lăng Tiếu giật mình.
Hắn nhìn qua Băng Tâm Đan trong tay của mình, gãi tóc lẩm bẩm:
- Cô nàng này tính toán cái gì? Chẳng lẽ bởi vì hận sinh yêu, không cẩn thận yêu mến bản thiếu gia?
Nhưng mà Lăng Tiếu vừa cất kỹ Băng Tâm Đan, đang chuẩn bị rời khỏi nơi đây thì hương thơm xông vào mũi.
- Lại là ai tới?
Lăng Tiếu im lặng, chính mình tìm địa phương không phải rất bí mật sao, tại sao nhiều người tìm được vậy?
- Sư đệ ngươi có khỏe không?
Một giọng nói quan tâm vang lên bên tai Lăng Tiếu.
Trong lúc nhất thời hai chân của Lăng Tiếu có cảm giác như mềm nhũn ra, trừ nàng còn ai có thể khiến hắn thất thố như vậy chứ?
Người đến rõ ràng là Ngọc Liệt Diễm.
Chỉ thấy nàng phong tình vạn chủng nhìn qua Lăng Tiếu, trong đôi mắt đẹp khó dấu được nét ưu sầu, giọng của nàng giống như ma ấm, cơ hồ có thể làm cho người ta mất đi phương hướng.
Lần này nàng cũng không phải tận lực nữa, mà là xác thực cần quan tâm.