Hắn chỉ biết trừ chín phong chủ ra, còn không ít trưởng lão tiềm tu, vài lão nhân trước mặt hôm nay, Lăng Tiếu không nhận ra bọn họ, không cần nói nhất định là trưởng lão đời trước của Tử Thiên Tông.
- Tiểu thư, không biết Băng Hàn Đan mang tới chưa?
Chu Nhược Thường hỏi Vân Mộng Kỳ.
Mặc dù Chu Nhược Thường có tu vi Linh Sư cao giai, nhưng mà hắn lại là Tam phẩm luyện dược sư, thân phận đủ để so sánh với cường giả Vương giai, cho nên hắn cũng thuộc phạm trù trưởng lão.
Vân Mộng Kỳ giơ tay lên, chỉ vào Lăng Tiếu thản nhiên nói:
- Trên người của hắn!
Chu Nhược Thường nhìn qua Lăng Tiếu thì nhíu mày, thần sắc mang theo vài phần khó chịu.
Lăng Tiếu tiến lên chắp tay nói:
- Bái kiến sư thúc, sư phụ bảo ta mang theo Băng Hàn Đan và linh thảo luyện chế tới.
- Còn không nhanh đưa ra.
Chu Nhược Thường đạm mạc nói.
Nói thật hắn không thích tên sư điệt này, rõ ràng bái nhập Dược phong, lại bái nhập vào Mộc Kỳ Phong, một đồ hai sư, hành vi này chẳng khác gì đại nghịch bất đạo.
Nếu không phải trưởng lão đời trước của Mộc Kỳ Phong xuất hiện, hắn tuyệt đối là kẻ phản đối đầu tiên.
- Sư thúc... Thật muốn lấy ra ở đây?
Lăng Tiếu chần chờ một chút.
- Bảo ngươi lấy ra thì lấy ra đi, nói nhiều làm gì!
Không biết có phải Chu Nhược Thường có bị hỏa độc nơi này ảnh hưởng hay không, không thể áp chế tính tình rồng lớn lên.
Hoàng Dật Phong sau lưng Lăng Tiếu mang theo vui vẻ khi người gặp nạn, còn có Liễu Đông sau lưng Chu Nhược Thường, hai người này rất khó chịu với Lăng Tiếu.
- Vậy thì sư thúc tiếp cho tốt!
Lăng Tiếu nhíu mày khó chịu, không gian giới lóe lên.
A!
Một đống bình đan dược và linh thảo chồng chất nơi này.
Bọn người Chu Nhược Thường nhảy dựng lên, bọn họ không nghĩ tới Lăng Tiếu mang theo nhiều như vậy, hơn nữa còn có không gian giới.
- Sư phụ bảo ta mang tới đều ở trong này, mời sư thúc kiểm tra!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.
- Ngươi... Trong mắt ngươi có trưởng bối hay không?
Chư Nhược Thường nhìn qua đống đan dược và linh thảo chồng chất như núi nhỏ, trừng mắt quát Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu làm sao chịu được.
- Sư thúc, trong mắt của ta không có trưởng bối sao?
Lăng Tiếu hỏi ngược một câu, nói:
- Vừa rồi chư vị trưởng lão và chấp sư đều nghe rõ ta hỏi ở ngay nơi này sao, bây giờ lấy ra thì bảo mắt ta không có trưởng bối, Chu sư thúc muốn thế nào mới hài lòng đây?
Trong mắt Lăng Tiếu mang theo ý đùa bỡn, người khác không cho hắn sắc mặt tốt, hắn tự nhiên cũng không cần cho người khác mặt mũi.
- Ngươi...
Chư Nhược Thường mặt đỏ lên, không nói gì nữa.
- Tốt rồi, Chu lão đệ, thu Băng Hàn Đan trước đi, so đo với hài tử làm gì?
Một gã trưởng lão lên tiếng nói.
Chu Nhược Thường hừ lạnh một tiếng, trong tay phất lên, thu toàn bộ linh thảo và đan dược vào trong không gian giới, tiếp theo là trừng mắt Lăng Tiếu và rời đi.
- Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, tiểu thư ngươi đi theo ta.
Trưởng lão vừa nói chuyện nói ra.
Vân Mộng Kỳ gật đầu với các trưởng lão khác, đi theo Lực trưởng lão rời đi.
Lúc này đám đệ tử chung quanh tán đi.
Chỉ có Thạch Thiên Hậu đi tới trước mặt Lăng Tiếu.
- Không nghĩ đến chúng ta lại trở thành đồng môn.
Hôm nay Thạch Thiên Hậu đã mất đi chất phác trước kia, cả người trở nên nội liễm trầm ổn hơn nhiều, giống như ngọn núi đứng lặng tại chỗ.
Lăng Tiếu cũng có ấn tượng khắc sâu với Thạch Thiên Hậu này, lúc đó gia hỏa này còn dùng búa to phách hắn hai cái. Nhưng mà Lăng Tiếu cũng không phải là kẻ mang thù, ngược lạicực kỳ kính nể tên này, có thể không bỏ đồng bạn chạy trốn, so với Hoàng Dật Phong còn tốt hơn quá nhiều.
- Ta còn muốn báo thù đấy!
Lăng Tiếu nhìn Thạch Thiên Hậu nghiền ngẫm nói.
- Báo thù? Sư đệ, ta không có đắc tội ngươi nha.
Thạch Thiên Hậu khó hiểu nói ra.
Trong sơn mạch lúc trước Hoàng Dật Phong tìm phiền não cho Lăng Tiếu, hắn chẳng làm gì Lăng Tiếu cả.
- Nói là không có, ta bị Thiểm Điện Điêu bắt lấy, búa của ngươi chém lên lưng ta hai cái, ngươi quên sao
Lăng Tiếu nộ trừng mắt Thạch Thiên Hậu.
Thạch Thiên Hậu ngẫm lại, trong lúc nhất thời ngây người, hắn thực không nghĩ đến Lăng Tiếu lại nhớ rõ như vậy, lập tức xấu hổ.
- Lần đó là ta sai, nếu không... Nếu không ta cho ngươi đánh mấy chiêu!
Nhìn thấy Thạch Thiên Hậu chân chất, Lăng Tiếu cười ha ha, nói:
- Sư huynh làm gì lại như vậy, sư đệ nói đùa thôi, nếu như sư huynh không ngại, chúng ta cùng uống thoái khoái là được.
Thạch Thiên Hậu sững sờ một chút, rốt cuộc lộ ra nụ cười chất phác.
- Tốt, chúng ta đi uống đi.
Lăng Tiếu cùng Thạch Thiên Hậu tìm nơi ngồi xuống uống rượu.
Lăng Tiếu từ không gian giới bên lấy hai đàn rượu ra, ném một đàn cho Thạch Thiên Hậu.
- Đến đây, sư huynh, chúng ta uống!
- Tốt, uống!
Thạch Thiên Hậu tiếp lấy rượu, hào sảng ứng một tiếng, hai người cùng uống.
Rượu mạnh vào bụng, cảm giác khoan khoái dễ chịu hiện ra, làm cho người ta cảm giác nóng ấm.
- Sư huynh, ngươi nhập tông môn đã bao lâu?
Lăng Tiếu cùng Thạch Thiên Hậu nói chuyện phiếm.
Hắn cảm thấy Thạch Thiên Hậu này là bằng hữu đáng kết giao, hắn mặc dù chất phác trung thực một ít, nhưng mà đây là ưu điểm của hắn, hắn không giống những người trong bụng đầy dục vọng, loại "Bằng hữu" như thế mới đáng sợ.
Kết giao bằng hữu quý ở thổ lộ tình cảm, chỉ có bằng hữu như thế mới cùng vượt qua gian nan được, cũng tuyệt đối không bán đứng sau lưng ngươi, Thạch Thiên Hậu không nghi ngờ chính là bằng hữu đáng kết giao.
- Ta nhập môn sắp bốn năm rồi!
Thạch Thiên Hậu nhớ lại.
- Sư huynh thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ đã đột phá Linh Sư giai, tin tưởng rất nhanh sẽ trở thành đệ tử chân truyền.
- Còn sớm lắm, các ngươi bây giờ không phải có hai người đột phá Linh Sư giai sao, chúng nữ mới là thiên phú dị bẩm, sư đệ ngươi cũng không tệ, bây giờ đã là Huyền Sĩ cao giai đỉnh phong, đột phá Linh Sư giai trong tầm tay, lại là luyện dược sư, thật đáng hâm mộ.
- Sư huynh chê cười, sư đệ nhiều mà không chuyên thôi.
Hai người nhàn trò chuyện một lúc, một đạo nhân ảnh vội vàng chạy tới, xem dáng vẻ cực kỳ lo lắng...
- Trưởng lão ở đâu, nhanh gọi trưởng lão cứu người!
Một nữ tử tư sắc thượng đẳng trên lưng đang cõng nam tử gương mặt đỏ bừng.
Các đồng bạn bên cạnh nàng không ngừng kinh hô, xem ra người trẻ tuổi kia gặp chuyện không may!
Lúc này một lão giả từ trong doanh trướng đi ra ngoài hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Lực trưởng lão, mau xem sư huynh đi, hắn sắp không được rồi!
Thần sắc của nữ tử thập phần dè chừng nhìn qua trưởng lão nói ra.
- Buông hắn xuống, cho ta xem xem!
Tên trưởng lão nhíu mày quát.
Gương mặt trẻ tuổi này đỏ bừng, lão giả dò xét người trẻ tuổi đang nổi gân xanh này, móc hai viên Băng Hàn Đan ra, đưa vào trong miệng người trẻ tuổi và quán thâu linh lực vào.
- Các ngươi nhanh chóng gọi trưởng lão tới đi.
Thần sắc lão giả biến đổi, lập tức phân phó đám người bên cạnh.
Lúc này đám người Chư Như Thường đi ra.
Chư Như Thường dường như lửa giận còn chưa tan, vẻ mặt tái nhợt và không người nào dám tới gần.