- Đừng phát ngốc, nhìn xem bọn họ có đi ra ngoài hay không.
Thiếu nữ áo hồng hưng phấn như tiểu nữ hài, lôi kéo nữ tử áo xanh đuổi theo Lăng Tiếu.
- Lão đại, tại sao vô duyên vô cớ có sương mù, bây giờ lại không nhìn ra đường rồi.
Hoa Hiểu Quế nhìn thấy trước mặt không nhìn rõ năm ngón tay, buồn rầu nói một câu.
Lăng Tiếu hơi nhíu mày, trong nội tâm nghi hoặc:
- Vì sao đột nhiên có sương mfu? Khẳng định có người làm trò quỷ.
Đột nhiên xuất hiện sương mù là chuyện không tưởng tượng nổi, nhưng mà hắn nghĩ mãi không rõ trong Tử Thiên Tông ai nhàm chán đi làm chuyện này? Chẳng lẽ muốn vào Bích Tuyền Các phải khảo nghiệm sao?
- Được rồi, ta xem như khảo nghiệm đi.
Lăng Tiếu thì thào nói một câu, sau đó nói với Hoa Hiểu Quế:
- Tiểu quy theo sát!
Lăng Tiếu vừa nói xong câu này, hắn đi nhanh hơn, mà sương mù trước mặt không có ảnh hưởng tới thị giác của hắn, kỳ thật hắn mở rộng tinh thần ra quan sát rồi.
Tinh thần lực chỉ dẫn vô hình, trong phạm vi năm trăm mét không có gì giấu hắn được.
- Quả nhiên có quỷ!
Lăng Tiếu dường như cảm ứng được cái gì, mỉm cười, tốc độ đi nhanh hơn vài phần.
- Lão đại, ngươi chờ ta một chút.
Hoa Hiểu Quế theo sau nói vọng tới.
Hai bóng hình đằng sau theo sát hai người.
- Đáng giận, tại sao hắn có thể tìm được phương hướng?
Thiếu nữ áo hồng giậm chân, nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu, theo sát thiếu nữ áo hồng.
Trong chốc lát sau, Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế đã đi ra khỏi rừng hoa mai, nhìn thấy bậc thang đi lên ngọn núi chính Bích Tuyền Các.
- Cuối cùng đi ra, lão đại chúng ta đi lên.
Hoa Hiểu Quế buông lỏng một hơi nói ra.
- Không cần phải gấp gáp, nghỉ ngơi một chút, phía sau có người.
Lăng Tiếu bình tĩnh tươi cười.
- Người phía sau?
Hoa Hiểu Quế nghi ngờ nói.
Quả nhiên không qua một lát hai bóng hình xinh đẹp hiện ra.
Lăng Tiếu dù bận vẫn ung dung nhìn hai người, nữ tử áo xanh tuổi hơi lớn, tư sắc trung thượng, thân thể cũng không phải sai, nên mập thì mập, nên tinh tế thì tinh tế, xem như nữ tử thượng giai; nữ tử áo hồng thì xinh đẹp hấp dẫn hơn, gương mặt phấn trang điểm, mắt ngọc mày ngài, da thịt tinh tế sáng bóng như tơ lụa, vòng eo hết sức nhỏ nhắn, trên mặt mang theo chút tức giận, lộ ra vài cay cay khiến người ta ưa thích.
- Hai vị mỹ nữ theo lâu như vậy có mệt không?
Lăng Tiếu cười khẩy nói ra.
Hai người này rõ ràng là đệ tử Bích Tuyền Các, nhưng mà dám trêu chọc hắn, Lăng Tiếu đương nhiên tức giận.
- Cái này... Thực xin lỗi vị sư huynh này...
Thiếu nữ áo xanh xin lỗi. Nàng vốn phụ trách tiếp dẫn hai người này đi vào, hôm nay đúng là không đúng, nhưng điều này có thể trách nàng sao?
Thiếu nữ áo xanh chưa nói xong, thiếu nữ áo hồng bước lên hai bước, mắt dễ thương đảo qua người của Lăng Tiếu một vòng, thần sắc tức giận đột nhiên biến thành tươi cười giảo hoạt.
- Ngươi làm sao phá được Mai Hoa Mê Tung Trận?
Thiếu nữ này vô cùng lớn mật, bộ ngực sữa đáng tự hào sắp chạm vào ngực của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu nữ thì say mê, nhìn kỹ lại thiếu nữ này này tư sắc chỉ hơi kém Vân Mộng Kỳ, Cát Bối Hân một chút, tuy nhiên lại thắng ở thanh thuần khả nhân, giống như muội muội nhà bên.
Lăng Tiếu lui ra sau một bước, tươi cười ngạo nghễ, nói:
- Chuyện này có đáng gì, nếu như tiểu trận đơn giản này không thể vượt qua thì ta không tu hành cũng được.
- Nếu như ngươi nói vậy, ngươi có phải là cao thủ trận đạo không?
Cô gái hiện ra thần sắc sùng bái, tiến gần Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhìn qua thiếu nữ này với ánh mắt hưởng thụ, trong nội tâm đắc ý thầm hô:
- Chẳng lẽ gần đây ta có số đào hoa?
- Cao thủ chưa nói tới, nhưng mà ta cũng hiểu được một hai.
Lăng Tiếu đứng thẳng, nói thật ra hắn cũng hiểu biết một chút về trận đồ đơn giản này đây là hắn kiếp trước đã từng nhất thời cao hứng từng nghiên cứu qua một thời gian ngắn, đáng tiếc cuối cùng chẳng được gì, đều bởi vì hắn không có hứng thú nổi./
- Ngươi cứ khoác lác đi!
Thiếu nữ áo hồng khinh bỉ trong lòng, trên mặt tươi cười, nói:
- Vậy sư huynh tên là gì? Về sau ta có thể tìm ngươi nghiên cứu một hai hay không?
- Ách... Ta chính là Dược Phong Lăng Tiếu, đây là sư đệ Hoa Hiểu Quế, thời gian của ta có hạn, nhưng mà nghiên cứu trận đạo với sư muội đẹp như thế này, đương nhiên không có vấn đề.
Lăng Tiếu nhìn qua gương mặt phấn nộn của thiếu nữ áo hồng rất hưởng thụ.
Vũ Tư Tuyết đã sớm dính Hoa Hiểu Quế, Lăng Tiếu không đánh chủ ý lên người nàng, mà nữ hài trước mặt rất đáng yêu, cũng không đành lòng làm nàng đau lòng, hắn cũng đáp ứng nàng.
- Vậy là được rồi, có rảnh ta đi Dược Phong tìm ngươi.
Cô bé vui vẻ nói ra, kéo nữ tử áo xanh rời đi.
- Ha ha, bản thiếu gia nhân phẩm đúng là bạo phát mà, liền ngay cả nữ hài đáng yêu như vậy cũng hâm mộ, nhân sinh sao mà sảng khoái thảnh thơi.
Nhìn qua hai nữ đi xa, Lăng Tiếu cười thầm.
- Lão đại không hổ là lão đại, nữ nhân tự động đưa tới cửa nha.
Hoa Hiểu Quế sùng bái nói.
- Đúng thế, bằng không thì ta làm sao làm lão đại của ngươi đây.
- Thế nhưng mà, lão đại, ngươi không có biết tên của nàng nha, không sợ nàng lừa dối à?
- Ách... Không thể nào, xem nàng đáng yêu như vậy, không giống gạt người a?
- Mẫu thân ta từng nói qua, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết nói dối.
- Chán ghét chết, không ngờ cho bọn họ ra được, thực không thú vị.
Thiếu nữ áo hồng khó chịu quay về. Nàng vốn định làm khó dễ Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế hai người một chút, không nghĩ tới người ta lại phá trận, hơn nữa lại không bị sương mù của nàng quấy nhiễu.
Vừa rồi nàng tận lực nịnh nọt Lăng Tiếu, chính là chuyển ánh mắt của Lăng Tiếu, làm cho nhân gia không truy cứu sai lầm của nàng.
- Nữ nhi ngoan của ta, ai chọc giận ngươi tức giận vậy.
Một âm thanh hàm xúc uyển chuyển từ trong phòng vọng ra, một phu nhân xinh đẹp đi ra ngoài.
Nàng chính là các chủ Bích Tuyền Các Ôn Hải Yến, mà nữ hài áo hồng xinh đẹp này chính là con gái của nàng, Ôn Khả Điệp.
- Còn không phải tên gian ác Lăng Tiếu!
Ôn Khả Điệp đáng tức giận, quên người tới là mẫu thân của nàng, phi thường lanh mồm lanh miệng đáp.
- Lăng Tiếu gian ác? Nữ nhi ngoan, hắn khi dễ ngươi? Có bị chiếm tiện nghi hay không?
Ôn Hải Yến chấn động nói ra.
- Nương, ngươi nói cái gì đó!
Ôn Khả Điệp hơi hơi đỏ mặt im lặng.
- Chẳng lẽ hắn khi dễ ngươi còn không nhận?
Ôn Hải Yến đi tới trước mặt con gái tức giận nói.
- Không có á..., người nghĩ đi đâu vậy.
Ôn Khả Điệp làm nũng.
- Thật không có?
- Thật không có.
- Vậy là tốt rồi, ta còn cho rằng hắn lớn mật tới mức khi dễ con gái của ta đấy.
Ôn Hải Yến buông lỏng một hơi nói ra.
- Đương nhiên, từ trước đến nay chỉ có ta khi dễ người khác, không có người nào khi dễ ta.
Ôn Khả Điệp vểnh môi mỏng lên trả lời.
- Vậy sao, vậy ngươi nói cho nương biết vì sao biết Lăng Tiếu, tiểu tử kia không tệ, đáng tiếc bái nhập môn hạ Dược Phong.
Ôn Hải Yến khẽ thở dài.