- Không sai, chính là gia sư, ta đã dùng bí pháp báo cho nàng, tin tưởng nàng đã ở trên đường chạy về, ta sơ Minh chủ lão nhân gia hắn lại sẽ rời khỏi chỗ này, để sư phụ ta lại một chuyến tay không rồi!
Liễu Phiêu Phiêu đáp.
Lăng Tiếu hiểu được Phong Lam Linh cùng Phong Thanh Dương có thể là huynh muội thất lạc với nhau, bằng không Phong Lam Linh cũng sẽ không mang theo Liễu Phiêu Phiêu đến đây tương nhận.
- Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ta sẽ thay ngươi truyền đạt tới!
Lăng Tiếu không chậm trễ liền đáp ứng rồi.
Lúc Lăng Tiếu lần nữa tái kiến Phong Thanh Dương, Phong Thanh Dương đối với hắn ném đến một ánh mắt ý tứ hàm xúc sâu xa nói:
- Tiểu tử ngươi cũng là thật biết gây chuyện, ta nghe nói ngày hôm qua ngươi ngay cả người của bổn minh đều giết, có phải hay không cảm thấy mượn danh đầu của lão phu, ngươi có thể muốn làm gì thì làm rồi?
Nếu là người bình thường bị Phong Thanh Dương hỏi một câu như vậy chắc sẽ bị dọa sợ rồi, nhưng mà Lăng Tiếu lại sẽ không, bởi vì hắn căn bản không thèm để ý địa vị của mình ở Thanh Phong minh, cùng lắm thì phủi mông rời đi.
- Phong tiền bối, ở lúc người khác muốn giết ngươi, ngươi có hoàn thủ đem hắn giết chết hay không? Huống chi bọn họ còn muốn đối phó với bằng hữu của ta, ta chỉ giết một người đã là nhìn ở mặt mũi của lão nhân gia ngươi rồi, bằng không... Bọn họ đều chết hết!
Lăng Tiếu bình tĩnh mà nói.
- Nói như vậy ngươi còn là có lý rồi?
Ánh mắt của Phong Thanh Dương phát tán ra hai đạo hàn quang nói.
- Chẳng lẽ ngài cảm thấy ta bị bọn họ giết chết mới sẽ cảm thấy có lý?
Lăng Tiếu hỏi ngược lại.
- Ha ha, tiểu tử ngươi ngược lại là đủ cứng rắn, cư nhiên dám đối nghịch với lão phu, cũng không sợ lão phu giết ngươi!
Khí thế của Phong Thanh Dương vừa thu lại, lập tức cười to nói.
- Tiền bối nếu muốn giết ta cần gì phải đợi đến bây giờ, chỉ cần ra lệnh một tiếng, ta cũng sẽ không tái kiến được ngươi nữa rồi!
Lăng Tiếu cười nhạt đáp.
- Ngươi ngược lại là thông minh, mới nhỏ mà đã nghĩ đến xa như vậy rồi.
Phong Thanh Dương tán thưởng nói, tiếp theo lại hỏi:
- Ngươi đến tìm lão phu là từ biệt sao?
- Phong tiền bối nhưng là biết Phong Lam Linh?
Lăng Tiếu tùy ý hỏi.
Lời này của Lăng Tiếu vừa nói xong, hắn đột nhiên chỉ cảm thấy một cỗ khí thế đáng sợ áp đến hắn hít thở không thông, khó chịu không dứt.
Lăng Tiếu nhìn Phong Thanh Dương chỉ thấy quanh người lão hiện lên từng đoàn thanh mang gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Ngươi từ chỗ nào nghe được cái tên này?
Lăng Tiếu muốn trả lời nhưng mà hắn lại phát hiện chính mình hoàn toàn không mở được miệng, thân thể cũng bị khí thế lực lượng kinh khủng kia áp đến khom người xuống.
- Này... Lão gia hỏa này thật đáng sợ, lại như vậy nữa sẽ có người chết đấy!
Lăng Tiếu chống lại áp lực mà ở trong lòng thầm nói.
Phong Thanh Dương ý thức được chính mình thất thố rồi, vội vàng thở ra một hơi, đem khí thế thu liễm hơn phân nửa nói:
- Đem chuyện của ngươi nói ra đi, tuyệt không thể để lộ nửa điểm tin tức!
Lăng Tiếu ngược lại là có chút lạ lùng rồi, rõ ràng Phong Lam Linh đã gặp qua Phó minh chủ Lệnh Phong Nghĩa, Phong Thanh Dương trở về, Lệnh Phong Nghĩa hẳn trước đem việc này nói cho lão mới đúng, như thế nào mà biểu hiện của Phong Thanh Dương lại là không biết chút nào?
- Chẳng lẽ là đã quên? Hay là cố ý giấu diếm đây?
Lăng Tiếu suy đoán một câu, hắn lại lên tiếng nói:
- Là đệ tử của Phong Lam Linh để ta chuyển cho ngươi một câu, để ngươi trong thời gian ngắn đừng rời khỏi bên trong minh, Phong Lam Linh đang chạy trở về!
- Lời này là thực?
Vẻ mặt của Phong Thanh Dương mừng rỡ vô cùng nói.
- Đương nhiên, đệ tử nàng bây giờ đang ở bên trong minh, lúc trước Phong Lam Linh tiền bối hẳn là đã đến tìm ngươi, là Lệnh phó minh chủ tiếp đãi, hắn không nói qua việc này với ngài?
Lăng Tiếu giả bộ vẻ lạ lùng đáp.
- Nguyên lai như thế, khó trách hai ngày trước Lệnh Phong Nghĩa nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ta, sau đó lại bị một chút chuyện khác làm phiền rồi, thật là già mà hồ đồ a, ngươi mau mang ta đi gặp đệ tử của muội muội nàng, không nghĩ đến nàng lại còn sống, ha ha... Thật là trời giúp Phong gia, trời giúp tiểu muội a!
Phong Thanh Dương cơ hồ là vui quá mà khóc rồi.
Nghe khẩu khí của Phong Thanh Dương, Lăng Tiếu cũng biết sư phụ của Liễu Phiêu Phiêu còn thật là thân huynh muội của lão!
Nhìn bộ dạng thất thố của Phong Thanh Dương, trong lòng Lăng Tiếu cũng là một trận cảm động.
Rất nhiều cường giả thuận theo cảnh giới tăng lên, đã đem rất nhiều tình cảm lạnh nhạt mất, mà vị Phong tiền bối này lại chưa từng quên đi, có thể thấy là một người có tình có nghĩa.
Đồng thời hoài nghi của hắn đối với Lệnh Phong Nghĩa cũng là tiêu giảm, xem ra là hắn hiểu lầm rồi.
Ở dưới dẫn dắt của Lăng Tiếu, Liễu Phiêu Phiêu rốt cuộc là gặp được Phong Thanh Dương.
Sau đó Liễu Phiêu Phiêu liền đem một chút tín vật của Phong Lam Linh đưa cho Phong Thanh Dương nhìn xem, Phong Thanh Dương áp chế không nổi tư niệm vô số năm cư nhiên giống như hài tử ở tại chỗ khóc lên.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là vì tình chưa tới lúc nồng đậm nhất!
Lăng Tiếu cùng Liễu Phiêu Phiêu đều là vì thế mà cảm động, ánh mắt cũng không khỏi có chút thấm ướt!
Sau đó Phong Thanh Dương đem Liễu Phiêu Phiêu một mình lưu lại, hai người nói chuyện thật lâu, về phần nói những gì cũng không phải là Lăng Tiếu biết được.
Lăng Tiếu thừa dịp nhàn rỗi đi tìm Ninh Thần Cương hỏi về tin tức của Viên Chiến Thiên có hay không.
Ninh Thần Cương đã là để người đi tìm rồi nhưng mà vẫn không có tin tức truyền về.
Lăng Tiếu không khỏi có chút lo lắng, sợ Viên Chiến Thiên đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng là vực ngoại này quá lớn, muốn tìm người rất không dễ dàng a!
- Lăng Tiếu, việc này ngươi không nên lo lắng, ta đã để những người khác quan chú đến hết thảy của bằng hữu ngươi rồi, cho dù hắn không có ở Thanh Nguyệt không gian mà là đang ở địa phương khác, vậy thì một khi có tin tức cũng sẽ truyền về!
- Ninh Thần Cương nhìn ra lo lắng của Lăng Tiếu khuyên bảo một tiếng.
- Đa tạ Ninh lão rồi!
Lăng Tiếu chắp tay đa tạ nói.
Lão nhân này đối với hắn xác thật rất quan chiếu, Lăng Tiếu đem những việc này đều ghi nhớ ở trong lòng.
- Không cần nói những lời khách sáo này với ta, ngươi nếu có chuyện gì rắc rối muốn để ta giúp cứ việc nói, bằng không ngày sau lão Đại trở về sẽ quở trách ta không chiếu cố chu toàn cho ngươi.
Ninh Thần Cương cười a a nói, tiếp theo lão lại hỏi:
- Nghe nói ngươi cùng đồ đệ của Phong Nghĩa nháo ra một chút chuyện? Có muốn ta ra mặt nói một chút hay không?
- Việc nhỏ này cũng không làm phiền ngài, giải quyết tốt rồi!
Lăng Tiếu đáp, tiếp theo hắn lại hỏi:
- Đúng rồi, Ninh lão ngài có Thủy Nguyên thạch trân tàng không?
- Hảo tiểu tử, lại đánh lên cái chủ ý này, đáng tiếc lão phu tìm nhiều năm lại cũng chưa từng thu được một khối Thủy Nguyên thạch nào, đây nhưng là phải ở trong loại không gian thuần tuyệt địa mới có cơ hội gặp được, bất kể ở nơi nào đều hết sức hiếm có!
Ninh Thần Cương cười khổ nói.