Liệt Vô Địch cười sang sảng:
- Ha ha, Lăng dược thần thật nhớ tình cũ, thương minh có được khách khanh như ngươi thật sự vinh hạnh! Nào, mời vào trong rồi nói sau!
Nội tâm Liệt Vô Địch vô cùng cảm khái, không nghĩ tới lúc trước thủ hạ tìm được một hậu duệ Kim tộc, cũng giúp sinh ý của thương minh càng thêm mở rộng.
Không chỉ kết giao thật tốt với Thiên Long môn, cùng Thiên Long môn làm thật nhiều giao dịch, mà bởi vì thân phận của Lăng Tiếu lại giúp thương minh lấn át được Nhật Nguyệt tông cùng Thần Phủ bang, mơ hồ có xu thế đuổi theo Tẩy Kiếm trang.
Đi vào bên trong thương minh, Lăng Tiếu gặp mặt không ít người quen, bên trong có cả nữ hán tử Liệt Như Ý.
Hiện tại Lăng Tiếu mới biết Liệt Như Ý cùng Liệt Như Ngọc là tỷ muội cùng cha khác mẹ, chênh lệch này thật sự làm cho hắn giật mình không thôi.
Nhưng hắn cũng chưa từng xem thường Liệt Như Ý, thủ đoạn kinh doanh của nàng không phải là ai cũng có thể so sánh.
Mặt khác Lăng Tiếu còn gặp được Sài Quán, hắn đã được triệu vào trong thương minh, trở thành chấp sự nội môn.
Không thể không nói mấy năm nay Lăng Tiếu đã xem nhẹ Sài Quán, người này từng đi theo hắn từ khi hắn mới đến Thiên Vực.
Chỉ vì thực lực của Sài Quán quá yếu nên bị Lăng Tiếu lưu lại trong Liệt Viêm thành, lại bị hắn quên lãng từ lâu.
Nhắc tới làm cho Lăng Tiếu thật áy náy, cũng may Liệt Viêm thương minh giúp Lăng Tiếu chiếu cố Sài Quán, điều này làm cho hắn dễ chịu hơn không ít.
Bất quá thành tựu của Sài Quán chỉ có hạn, dù được Liệt Viêm thương minh chiếu cố chỉ đi tới thánh hoàng mà thôi, muốn tiếp tục tiến giai thật sự xa vời.
Bao năm nay Sài Quán vẫn luôn chú ý tin tức của Lăng Tiếu, mãi đến khi Lăng Tiếu trở thành thiên thần vương, hắn mới biết Lăng Tiếu đã cường đại như vậy, khó trách lại từ bỏ tiểu tốt vô dụng như hắn.
Cũng may lúc đó thương minh ổn định cho hắn ở trong nội môn, trở thành một chấp sự, xem như làm được những việc trong khả năng của hắn.
Hắn biết đây là nhờ lực ảnh hưởng của Lăng Tiếu đối với thương minh để cho hắn được lợi, như vậy hắn đã cảm thấy thật thỏa mãn.
Mãi về sau nghe nói Lăng Tiếu trở thành dược thần, hắn càng thêm khiếp sợ lẫn bội phục.
Cho tới hiện tại gặp lại Lăng Tiếu, tâm tình của hắn vô cùng kích động.
Hắn không tham vọng quá đáng Lăng Tiếu có thể dẫn hắn cùng rời đi, chỉ hi vọng dính chút quan hệ ngày sau có thể thổi phồng với người khác cũng là chuyện vô cùng vui sướng.
Nhưng tâm tư hắn nghĩ như vậy, Lăng Tiếu thì không như thế.
Lăng Tiếu đi thẳng tới bên cạnh Sài Quán, Sài Quán cuống quýt quỳ xuống ấp úng:
- Bái…bái kiến dược thần đại nhân!
Khi đầu gối của hắn còn chưa chạm đất, Lăng Tiếu đã vững vàng cầm cánh tay của hắn, kéo hắn đứng lên.
- Sài Quán, giữa ta cùng ngươi không cần hành lễ lớn như vậy, những năm gần đây ta cũng không giúp gì được cho ngươi, sau này ngươi yên tâm ở lại thương minh, tin tưởng Liệt minh chủ cùng Liệt hội trưởng sẽ không bạc đãi ngươi!
Lăng Tiếu khuyến khích nói.
Lúc này Liệt Như Ý tỏ thái độ:
- Sài chấp sự rất có thiên phú trong phương diện quản lý, gần đây ta đã tính toán đưa hắn đến trong thương hội đảm nhiệm quản sự.
Lời này của Liệt Như Ý là bán mặt mũi cho Lăng Tiếu, với thực lực thánh hoàng của Sài Quán, bên trong Liệt Viêm thương minh chỉ có thể so sánh với thủ vệ, nhưng hắn được an bài chức vị nội môn chấp sự đã thật tôn trọng hắn, hiện giờ còn an bài hắn quản lý công việc, xem như hắn sẽ có không ít quyền lợi, nhận được càng nhiều chỗ tốt thực tế.
- Sài Quán, còn không nhanh đa tạ hội trưởng đại nhân.
Lăng Tiếu vỗ vỗ vai Sài Quán nói.
Sài Quán mừng rỡ, lập tức tỏ vẻ cảm tạ:
- Đa tạ hội trưởng, đa tạ hội trưởng!
Hắn không nghĩ đến vừa gặp lại Lăng Tiếu lại giúp bản thân đề thăng lên làm quản sự thương hội, đây là chức vị chỉ có bán thần vương trở lại mới được đảm nhiệm đâu.
Trong lòng hắn vô cùng cảm kích Lăng Tiếu.
Ngay sau đó Lăng Tiếu lại trò chuyện với Liệt Phần cùng Liệt Vô Địch bọn họ.
Liệt Như Ý cũng sai người bày tiệc khoản đãi, không khí liền vui vẻ lên.
Trong buổi tiệc, Lăng Tiếu đưa hai viên Chí Tôn thần đan cho Yến Việt cùng Liệt Hồng Oanh, điều này làm các thủy thần trong thương minh vô cùng đỏ mắt, thật hận không thể lập tức đoạt lấy.
Liệt Phần cùng Liệt Vô Địch cũng khao khát vô cùng, mặc dù Liệt Viêm thương minh phú giáp thiên hạ, nhưng muốn thu mua một viên Chí Tôn thần đan thật khó hơn lên trời.
- Lăng dược thần, Chí Tôn thần đan của thương minh…?
Liệt Vô Địch không tự chủ được buột miệng hỏi.
Những người khác đều nhìn Lăng Tiếu lộ ra vẻ chờ đợi.
Lăng Tiếu cười cười, giang tay nói:
- Ta đã cho các ngươi đó thôi!
Hắn vừa nói ra lời này mọi người liền ngây ngẩn cả người, biểu tình phi thường phấn khích.
Liệt Viêm thương minh khi trước phái Yến Việt cùng Liệt Hồng Oanh tặng dược tài luyện đan đến Thiên Long môn từ lâu.
Lúc ấy cũng có người tiếp nhận dược tài của họ, tổng cộng có mười phần, không nói có thể luyện chế mười viên thần đan, ít nhất cũng ba bốn viên đi!
Nhưng Lăng Tiếu đột nhiên cầm hai viên đưa cho Yến Việt cùng Liệt Hồng Oanh lại nói là đã cấp cho họ xong rồi.
Như vậy chẳng khác nào mười phần tài liệu chỉ có hai viên thần đan, xác suất thành công chỉ có một phần năm thôi sao?
Nhưng mà Lăng Tiếu đã nói hai viên thần đan kia là bổ sung quà mừng kết hôn cho Yến Việt cùng Liệt Hồng Oanh, sao có thể đem chuyện nhờ vả luyện đan nói nhập thành một đây?
Điều này thật khó trách thần sắc mọi người trong thương minh thật khó xem.
Liệt Hồng Oanh là người đầu tiên đứng lên bất mãn nói:
- Lăng Tiếu, ngươi làm vậy là ý gì? Chẳng lẽ hai viên thần đan làm quà mừng lại tính là thần đan đưa cho thương minh sao?
Yến Việt trách móc:
- Hồng Oanh, ngồi xuống nói chuyện!
Liệt Hồng Oanh thở phì phì ngồi xuống, nhìn chằm chằm Lăng Tiếu, nếu hắn không có lời giải thích hợp lý nàng sẽ không bỏ qua.
Lăng Tiếu cười khổ, nhìn Liệt Như Ngọc nói:
- Như Ngọc, muội còn không lấy ra, chỉ sợ từ nay về sau ta sẽ biến thành người không được hoan nghênh nhất tại thương minh đó!
Không sai, trên đường tới đây hắn đã đưa Chí Tôn thần đan cho Liệt Như Ngọc.
Hắn cảm thấy để cho nàng giao qua cho Liệt Phần hoặc Liệt Vô Địch là được, không cần phải đem chuyện này nói trên mặt bàn.
Không nghĩ tới Liệt Vô Địch lại khẩn cấp hỏi thăm, mới làm không khí biến thành vô cùng xấu hổ.
Lăng Tiếu vừa nói ra lời này, ánh mắt mọi người rơi xuống trên người Liệt Như Ngọc.
Liệt Như Ngọc ngạo kiều nói:
- Phụ thân thật là, người ta chỉ muốn cho cha một sự vui mừng ngạc nhiên, lại đi giáp mặt hỏi ra, thật sự là không lễ phép!
Dứt lời, nàng đem ba viên thần đan đưa ra, khiến sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ tham lam.
Liệt Vô Địch phục hồi lại tinh thần, xấu hổ nói:
- Lăng…Lăng dược thần, việc…việc này thật ngượng ngùng, ta thật sự không biết ngươi đã đưa cho Như Ngọc!
Lăng Tiếu khoát tay cười nói:
- Không có gì, ta có thể hiểu được tâm tình Liệt minh chủ!