Lăng Tiếu cười nói:
- Hai vị trưởng lão quá khen, Lăng Tiếu cũng bất quá là có chút năng lực, sau này còn muốn dựa vào chư vị trưởng lão chiếu cố nhiều hơn một chút.
- Tốt lắm, cũng không cần quá khách sáo, tất cả mọi người đều là người của tông môn, sau này đều là thân như huynh đệ, dĩ vãng hết thảy các loại mây khói đều coi như xong, những tiểu bối kia không hiểu chuyện còn thỉnh Lăng Tiếu trưởng lão đừng ghi nhớ ở trong lòng mới tốt!
Vi Đồ cười một tiếng, tiếp theo hắn lại nói một câu:
- Tên đệ tử bất tiết Phương Bất Nhị kia của ta đã bị ta tự mình tiễn đến tây thiên rồi!
Lời phía sau của Vi Đồ ít nhiều có chút ý tứ tự mình đánh mặt mình!
Nhưng mà không thể phủ nhận hắn đã làm đủ mặt mũi rồi, đem hết thảy trước kia đều bỏ xuống.
Nhớ lúc trước bên trong môn bình định nội loạn, Vi Đồ đem Phương Bất Nhị lưu ở trên sơn phong của hắn, cường hành bảo vệ Phương Bất Nhị một mạng.
Hôm nay Lăng Tiếu vinh dự mà về, địa vị xưa đâu bằng nay, vì để cho Lăng Tiếu tiêu trừ hết thảy cừu thị đối với Thần thể phái, Vi Đồ phải tự làm ra biểu hiện!
Bất kể Phương Bất Nhị có phải là bị hắn giết hay không, lời này của hắn đã cho thấy Phương Bất Nhị vĩnh viễn sẽ không tiếp tục xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cũng sẽ không lại xuất hiện người của Thần thể phái giống như Phương Bất Nhị muốn mưu đoạt vị trí môn chủ.
Cơ Phương Siêu cùng Vi Đồ xuất hiện, làm không khí trong đại điện không còn nhiệt liệt như lúc ban đầu.
Nhưng trong lòng Lăng Phi Vũ lại kích động vui sướng.
Tuy nói lúc trước hắn nhận chức môn chủ thay Lăng Thần, bình định nội loạn, nhưng hắn vẫn chưa từng buông cảnh giác với thần thể phái, cảm giác họ vẫn sẽ có hành động khiêu khích.
Hắn luôn muốn bái phỏng thủy lão của thần thể phái, cùng họ triển khai cuộc nói chuyện.
Đáng tiếc người ta chưa từng tiếp kiến hắn một lần, làm cho hắn không còn biện pháp.
Hiện tại Lăng Tiếu trở về, chỉ bằng vào thân phận trong vạn năm tới của Thiên Long môn tuyệt đối sẽ không tiếp tục phát sinh nội loạn thêm lần nữa.
Nếu Lăng Tiếu vẫn mãi cường đại, luôn trấn thủ Thiên Long môn, tin tưởng sẽ không có ai dám khiêu khích uy nghiêm của Kim tộc!
Trong lòng hắn không khỏi cảm khái:
- Lăng Tiếu thúc công trở về, tông môn đại định, long uy của Thiên Long môn tuyệt đối càng tăng hơn trước kia!
Người trong đại điện cũng không lưu lại bao lâu, sau khi định ra nghi thức gia phong cho Lăng Tiếu liền tán đi.
Lăng Tiếu vừa định quay về ngọn núi của mình, Trịnh Xán đã đi tới bên cạnh vui mừng nói:
- Dược thần trưởng lão, ngày sau luyện dược sư nhất mạch của Thiên Long môn nên do ngươi tới chủ trì.
Hiện tại Trịnh Xán hoàn toàn tâm phục khẩu phục đối với Lăng Tiếu, nhiều năm qua hắn có thể bước ra một bước chí tôn thủy thần đều nhờ có Lăng Tiếu ban tặng.
Nếu không phải Lăng Tiếu gia nhập Dược Minh công hội, trở thành khách khanh trưởng lão, Thiên Long môn cũng không dễ dàng lấy được mấy viên Chí Tôn thần đan, mà bên trong có một viên ban cho hắn, đây là nhờ nhiều năm qua hắn lao tâm lao lực cho Thiên Long môn, cung cấp vô số thần đan, đồng thời còn bồi dưỡng không ít luyện dược sư, được ban thưởng một viên, giúp hắn bước lên ngôi vị chí tôn.
Nhưng sau khi hắn trở thành chí tôn thủy thần đê giai, muốn thử luyện đan dược chí tôn tuyệt phẩm nhưng bị thất bại, điều này làm cho hắn bị đả kích nhiều lần.
Vốn tưởng rằng với nội tình tích lũy nhiều năm hắn có thể trở thành Dược thần, đáng tiếc hắn đã quá ngây thơ!
Mà nay Lăng Tiếu đã vượt qua hắn, trở thành chí tôn dược thần trẻ tuổi, hắn không muốn bội phục cũng không được.
- Ha ha, Trịnh lão khách khí, ngươi vẫn luôn là thủ tịch luyện dược sư của tông môn, tuy ta may mắn sớm hơn ngươi một bước, nhưng có thật nhiều sự tình vẫn còn cần lão nhân gia đến giải quyết tốt hơn, ta chỉ cần đi theo phụ tá là tốt rồi!
Lăng Tiếu cười đáp, không đợi Trịnh Xán nói thêm đã nói tiếp:
- Trịnh lão, ta quay về thăm người nhà của ta trước, đợi lúc rảnh rỗi chúng ta tiếp tục trao đổi chút tâm đắc luyện đan có được hay không!
Trên mặt Trịnh Xán lộ vẻ vui mừng nói:
- Tốt tốt, lão phu tùy thời xin đợi dược thần đại giá quang lâm!
Lăng Tiếu không vì trở thành dược thần chí tôn mà trở nên ngạo khí, điều này làm trong lòng Trịnh Xán thập phần cao hứng, may mắn ngày trước mình kết giao thật tốt với Lăng Tiếu.
Hiện giờ Lăng Tiếu thành tựu dược thần, có thể cùng hắn trao đổi thuật luyện đan với hắn mà nói không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng hưng phấn, cũng là chuyện làm cho hắn cảm thấy bức thiết nhất.
Nếu hắn cũng có thể trở thành chí tôn dược thần, tuy không phong cảnh như Lăng Tiếu nhưng địa vị cũng sẽ đề cao thật lớn.
Lúc Lăng Tiếu vừa trở lại, trên đỉnh núi tụ tập thật nhiều người, có chút là thân nhân của hắn, có chút là trưởng lão hoặc chấp sự trên núi, nhưng còn có cả người của những ngọn núi khác, bọn họ đều đến lôi kéo làm quen với người thuộc đỉnh núi của Lăng Tiếu, muốn thông qua quan hệ mà kết giao với hắn.
Bọn họ vừa nhìn thấy Lăng Tiếu liền đồng loạt hành lễ ân cần thăm hỏi.
Lăng Tiếu đành phải vẫy tay cho họ tán đi, ở nơi này ồn ào như vậy thật sự không tốt lắm.
Hắn đi lên đỉnh núi, nhìn thấy người thân cùng thê tử liền cảm thấy thật vui vẻ.
Mộng Tích Vân lại oán giận hắn một phen, nói hắn mỗi lần rời đi đều là mấy chục năm, không hề quan tâm đến gia đình.
- Gia gia, vì sao gia gia không thấy già chút nào đâu, chúng cháu đứng chung một chỗ với ngài, người khác đều nghĩ ngài là ca ca hoặc đệ đệ của cháu đâu.
Một thanh âm thanh lệ vang lên.
Đó là một nữ tử thật thanh tú, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, làn da mịn màng, mái tóc còn có trang sức hình con bướm thật đáng yêu, xiêm y màu tím lộ ra dáng người uyển chuyển vô cùng tinh tế.
Lăng Tiếu nhìn nữ tử vừa xa lạ lại vừa quen thuộc kia bật cười:
- Tiểu nha đầu này là tiểu Vũ?
Không sai, nàng chính là cháu gái của Lăng Tiếu – Lăng Vũ.
Lăng Vũ cau mũi bất mãn nói:
- Gia gia thật không có lương tâm, lại có thể không nhận ra người ta!
Lúc này thanh niên anh tuấn bất phàm đứng bên cạnh nói:
- Gia gia có tân hoan, đã quên cháu gái, có gì lạ đâu!
Thanh niên mang theo vài phần ý tứ trêu chọc, dáng tươi cười tà mị như Lăng Tiếu, chính là cháu trai của Lăng Tiếu - Lăng Trạch.
- Thời gian biến chuyển, tiểu nha đầu đã trưởng thành, càng thêm xinh đẹp, tiểu Trạch cũng không kém, có được nửa phong phạm của gia gia năm xưa!
Lăng Tiếu cao hứng cười to, tiếp theo nhìn thoáng qua những nữ nhân lại chỉ vào Chu Tước thần thú nói:
- Đây là Chu Tước a di, đến tìm Tử Tử có việc, mọi người đừng suy đoán bậy bạ!
Lăng Tiếu nói chuyện nhận chân, mọi người cũng biết mình quá đa tâm mà thôi, vẻ mặt ảm đạm liền biến mất không thấy.
Ngay sau đó Lăng Tiếu an bài Chu Tước đến một địa phương thanh tĩnh, như vậy hắn có thể cùng người nhà từ từ ôn chuyện.
Lăng Tiếu đi vào điện vũ của mình, ngồi trên chủ vị, nhìn mọi người trong điện.