- Đây... Đây là dũng sĩ đại hội, sinh tử do trời định!
Lê Hữu Mã vô lực mà phản bác nói.
- Hừ, thắng bại đã phân liền nên dừng lại, hắn còn hạ tử thủ, không phải là lấy việc công báo thù riêng hay sao? Ngươi không cần nói nữa, còn thỉnh tộc trưởng làm ra quyết định!
Lê Nguy Sơn hừ lạnh nói.
Vừa nghĩ tới hộ pháp Chí tôn của Lăng Tiếu biết ẩn hình, Lê Nguy Sơn liền cảm thấy có chút lông tơ dựng đứng, nếu như không cho Lăng Tiếu một cái giao phó, chỉ sợ Lệ thị bộ lạc bọn họ ngày sau đều không được sống yên ổn a!
Cho nên hắn phải bỏ đi Lê Đấu, để Lăng Tiếu hài lòng, mới sẽ không tìm bọn hắn làm phiền.
Huống hồ bây giờ hắn biết được Lăng Tiếu là một gã Thần dược sư hàng thật giá thật, càng kiên định hơn cái quyết định này của hắn, nhất định phải giao hảo Lăng Tiếu!
Bởi vì cảnh giới của Lăng Tiếu đã là Bán Thủy Thần viên mãn, nếu như hắn có thể lại tiến thêm một bước, không chỉ trở thành Chí tôn, hơn nữa còn có thể trở thành DƯợc thần.
Đến lúc đó hai cái thân phận này của hắn sẽ để cho hắn trở thành một trong những người tôn quý nhất trên Thiên vực, là nhân vật được mọi người nịnh nọt, nếu như bỏ qua loại nhân vật này, đây chính là tội của Man tộc bọn họ a!
Thác Bạt Lý Khánh lướt qua một tia cười nhạt nói:
- Hộ pháp Thủy lão nói cũng không sai, đem danh hiệu dũng sĩ mạnh nhất của Lê Đấu bỏ đi, sau này trọn đời không cho phép hắn trở về bổn tộc! Nếu như hắn ở bên ngoài dám lấy danh nghĩa của tộc ta làm ra chuyện gì mà bất lợi với tộc ta, dù xa cũng tất phải giết!
Lê thị bộ lạc cùng Khấu thị bộ lạc những năm này vẫn là ép chặt vương thất bộ lạc bọn họ a, hôm nay có cơ hội áp đánh bọn họ, Thác Bạt Lý Khánh quả quyết sẽ không bỏ qua rồi.
Thuận theo Thác Bạt Lý Khánh lên tiếng, thần sắc của Lê Hữu Mã tái nhợt đến cực điểm!
Hắn cũng không biết vì cái gì bất thình lình liền phát sinh ra loại chuyển biến này?
Hắn không cam lòng nói:
- Chuyện này ta sẽ bẩm báo với lão tù trưởng!
Lê Nguy Sơn trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Yên tâm, lão tù trưởng nhất định sẽ đồng ý với quyết định của ta đấy!
Tiếp theo hắn lại hướng Thác Bạt Lý Khánh nói:
- Tộc trưởng, Tiên Vu Dã trở thành dũng sĩ mạnh nhất, ta cảm thấy thu hoạch sau này của bọn họ nên đề cao ba thành, những năm này bọn họ đã vì tộc ta mà làm ra nhiều cống hiến a!
Thác Bạt Lý Khánh nhíu mắt một chút, thoáng qua vài tia nghi hoặc, nhưng mà vô cùng sảng khoái mà đáp:
- Liền theo như ý tứ của Nguy Sơn trưởng lão mà làm!
Lê Hữu Mã đã bị tức nổ phổi rồi, Lê Nguy Sơn nhưng là Chí tôn Thủy Thần của Lê thị bộ lạc bọn họ, làm sao lại nói chuyện thay Tiên Vu bộ lạc rồi.
Lúc này người của những bộ lạc khác đều ý thức đến dị dạng của Lê Nguy Sơn, bọn họ suy đoán nói không chừng ngay cả Hộ pháp Thủy lão đều đã bị Lăng Tiếu này hàng phục rồi, bằng không làm sao sẽ bất thường như vậy?
Bất kể nói như thế nào, một hộ pháp Thủy lão nói ra, người của những bộ lạc khác cũng bắt đầu liên tục đồng ý rồi.
Lê Hữu Mã biết tiếp tục như vậy nữa thì mặt mũi đều bị ném mất sạch, lập tức cũng không quan tâm đến người khác thấy thế nào, vô cùng bất phẫn mà phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Khấu Lực An thì là tiến thối lưỡng nan, cuối cùng sau một phen do dự còn là không dám rời khỏi giống như Lê Hữu Mã.
Trên bàn rượu, Tiên Vu Tây Túc nhưng là vui mừng đến nở hoa, hắn đơn giản là không nghĩ tới sự tình cư nhiên sẽ biến thành dạng này, đơn giản là như mộng như ảo, cảm thấy có chút không chân thật rồi.
Không chỉ Tiên Vu Dã được phong làm dũng sĩ mạnh nhất, mà lợi ích phân phối của bọn họ đạt được nhiều hơn ba thành, đây đối với lang nhi của Tiên Vu bộ lạc mà nói nhưng là ân tứ cực lớn a!
Như thế nhưng để cho lang nhi của bộ lạc bọn họ gia tốc tu luyện, tin tưởng trong tương lai không xa nhất định có thể đuổi kịp những bộ lạc khác, trọng chấn hùng phong của Tiên Vu bộ lạc bọn họ!
Hết thảy những thứ này có thể nói là được lấy đến từ trên người trẻ tuổi đang ngồi ở kia a!
Trong lòng hắn thầm khen:
- Tiểu Dã thật là kết giao được một cái bằng hữu rất giỏi a!
Trên bàn rượu, Lăng Tiếu cùng Thác Bạt Lý Khánh, Lê Nguy Sơn cùng với những tù trưởng khác đều uống đến vô cùng tận hứng, phảng phất bất luận cái gì không thoải mái ở trước kia đều không để ở trong lòng rồi.
- Sớm nghe nói Man tộc nhân nhiệt tình hiếu khách, hôm nay vừa nhìn quả nhiên không phải nói điêu, uống rượu với các ngươi là vô cùng thoải mái a!
Lăng Tiếu vừa uống vừa nói.
Thác Bạt Lý Khánh cười to nói:
- Đây là tự nhiên, là bằng hữu của Man tộc chúng ta, chúng ta vĩnh viễn đều có thịt ngon, rượu ngon đối đãi, tuyệt không thể đối đãi không công bằng với bằng hữu, sau này Lăng thần sư chính là hảo bằng hữu của chúng ta, hoan nghênh tùy thời đến làm khách!
Có thể nói giao hảo với một Thần dược sư đối với Man tộc bọn họ mà nói cũng là một chuyện vui mừng.
Bởi vì bên trong tộc bọn họ ngay cả một tên Luyện dược sư cũng không có, càng đừng nói là Thần dược sư.
Nếu như Lăng Tiếu có thể thay bọn họ luyện chế một nhóm đan dược, đây khẳng định có thể để cho lang nhi bên trong tộc bọn họ đều là nhanh chóng tăng lên.
- Đây là nhất định rồi, ai bảo huynh đệ của ta là tộc nhân của các ngươi chứ, không nhìn thầy tu cũng phải xem mặt phật, các ngươi chính là bằng hữu ta nhất định kết giao rồi!.
Lăng Tiếu cười nói.
Lời này của hắn cho thấy ý tứ rất trực tiếp, ý là nói ta nhìn ở trên phần huynh đệ của ta mà kết giao bằng hữu với các ngươi, nếu như huynh đệ của ta có cái gì bị ủy khuất ở trong tộc các ngươi, mọi người dĩ nhiên không còn là bằng hữu nữa rồi, hơn nữa còn sẽ là địch nhân.
Người ở tràng đều nghe ra được ý tứ của Lăng Tiếu, bọn họ cho dù có chút bất mãn vì lời này của Lăng Tiếu nói rất rõ ràng nhưng mà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đừng nhìn người trẻ tuổi ở trước mắt này luôn mang theo nụ cười hòa nhã, hơn nữa vóc người của hắn so với bọn họ còn nhỏ hơn một bậc, nhưng nếu thật chiến đấu thì lực lượng kia là vô cùng kinh khủng, bọn họ nhưng là lĩnh giáo qua rồi.
Ở trong mắt những người bọn hắn thì Lăng Tiếu chính là dũng sĩ mạnh nhất rồi!
Huống chi ngay cả Hộ tộc Thủy lão của bọn họ cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi, những người khác còn dám nói nhiều nửa câu sao?
Sau một bữa tiệc, khách chủ đều vui!
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thác Bạt Lý Khánh vốn định an bài Lăng Tiếu ở doanh trướng lớn nhất, cùng hắn cùng nằm ngủ.
Bởi vì tập tục của Man tộc liền là như thế, có thể có được cơ hội ngủ chung doanh trướng với tộc trước, đó là một chuyện vô cùng vinh dự.
Sau khi Lăng Tiếu nghe xong, lông tơ không khỏi dựng đứng lên, lập tức lấy lý do còn muốn nói chuyện nhiều hơn với Tiên Vu Dã mà cự tuyệt.