Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1162: Thanh Quang Đầy Trời (1)

Hoàn Nhan Liệt trong óc trống rỗng, hắn chỉ có một câu ý thức không ngừng hỏi lại: Là Đế Đan không phải đan dược? Không có khả năng... Tuyệt đối không có khả năng!

Cốc Long Hưng ở bên lại cực vui vẻ, nhìn Hoàn Nhan Liệt sắc mặt ngốc trệ, trong nội tâm hung hăng trút được một ngụm ác khí.

- Tiểu tử kia chẳng lẻ muốn luyện chế cực phẩm Huyền Đế Đan sao?

Dược Môn trưởng lão chuyển dời lực chú ý của những người khác nói.

Bình phán còn lại thần sắc đều trở nên cổ quái.

Đan Tông trưởng lão ở bên híp mắt nói:

- Tiểu tử này thật sự là vượt ngoài ý định ah, loại y cực phẩm đan dược này ngay cả ta cũng chỉ có hai ba phần nắm chắc ngưng luyện thành công, không biết là hắn quá tự tin hay tự đại nữa.

- Năng lượng Đế Đan không hề yếu hơn thất giai thú đan, muốn luyện chế xong chỉ sợ phải tốn cả buổi a, tiểu gia hỏa này thật sự là hậu sinh khả uý!

Viêm Tộc trưởng lão nhẹ khen.

Người ở chung quanh đều động dung, bọn thấy Lăng Tiếu lại bắt đầu luyện hóa, đều đang chờ mong nhìn trò cười của Lăng Tiếu, cũng có chút chờ mong kỳ tích xuất hiện.

Sắc trời dần dần mờ đi, mưa đã tạnh, nhưng người tụ trên quảng trường cũng không rời đi, ngược lại ngày càng nhiều.

Thân ảnh hiên ngang vẫn đang không ngừng vuốt hỏa diễm kia khiến người có một loại cảm giác kính nể.

Mặc kệ hắn có thể thành công hay không, hắn kiên trì lâu như vậy, loại tinh thần này đã khiến người cảm thấy rất giỏi rồi.

- Hỏa diễm bình thường vẫn quá kém a, xem ra vẫn phải mượn nhờ Thiên Hỏa một chút rồi!

Tinh thần lực và linh lực Lăng Tiếu đã tiêu hao cực lớn, mà Đế Đan chỉ mới luyện hóa được hai phần ba, hắn biết rõ tình huống của mình chỉ sợ không chống được bao lâu nữa.

Tinh thần lực của hắn bao trùm lấy tất cả tinh hoa trong dược đỉnh, trong tay từng đoàn từng đoàn hỏa diễm màu xanh da trời tản ran

Diễm Ảnh Thủ, bảy bảy bốn mươi chín chưởng ảnh cùng thời khắc đó phát ra.

Một phần ba năng lượng Đế Đan trong dược đỉnh lập tức bị ngưng hóa ra.

Người chung quanh đều đã nhận ra biến hóa của Lăng Tiếu, đều nhịn không được ồ lên.

Dược Môn trưởng lão và Đan Tông trưởng lão trên quan đài đều đồng loạt đứng lên hoảng sợ nói:

- Cái này... Đây là Diễm Ảnh Thủ của Dược Tông?

- Ngưng cho ta!

Ngay một khắc luyện hóa Đế Đan, Lăng Tiếu quát to một tiếng, song chưởng càng không ngừng đánh vào cách thủ ấn huyền ảo, linh khí ở bốn phía lập tức bị hắn hấp thu tới toàn bộ.

Bồng!

Vô số linh khí tuốn tới, một cổ linh khí phong bạo cường đại liền hình thành.

Lúc này, mọi người đã thấy rõ thân ảnh thon dài mạnh mẽ rắn rỏi ở giữa sân lại như núi cao, hai chân đã giẫm vào trong lòng đất, quần áo trên người đều đã bị nổ nát bấy, lộ ra vóc người cân đối hoàn hảo.

- Hắn. . . Hắn rõ ràng không có việc gì! Thật sự là mạng lớn ah!

- Thực lực người này thật sự quá cường hãn, nổ tung khủng bố như vậy cơ hồ tạc hủy màn sáng phòng ngự nhưng hắn rõ ràng không có việc gì, Kim Long hư ảnh kia hình như là do hắn ngưng tụ thành a!

- Người này rốt cuộc là ai? Hắn có phải là Đệ Nhất Hoàng Tọa Lăng Tiếu không? Ta nghe nói Đệ Nhất Hoàng Tọa Lăng Tiếu cũng có Kim Long chi khí.

- Chẳng lẽ thật sự là cùng một người sao? Nhưng Đệ Nhất Hoàng Tọa không phải chỉ là Địa Hoàng sao? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn hắn đã đột phá hai giai?

- Ồ, trên đầu hắn là thứ gì thế?

. . .

- Năng lương đan dược rõ ràng vẫn còn?

Thanh âm hư vô phiêu miểu kia lại một lần vang lên, trong giọng nói tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Bình phán trên quan đài lại một lần nữa lộ ra vẻ động dung.

Những trưởng lão của các thế lực đến quan lễ cũng lộ ra vẻ không thể tin được.

- Rõ ràng còn có thể bảo trụ tinh hoa năng lượng sau khi nổ tung, kẻ này thật bất phàm ah!

Dược Môn trưởng lão thở dài nói.

Đan Tông trưởng lão gật đầu nói:

- Ân, hắn cho dù thất bại cũng nên cho điểm nhất định!

- Nếu như hiện giờ có một Dược Đỉnh, hắn có lẽ còn có thể lần nữa Ngưng Đan cũng không chừng!

Viêm Tộc trưởng lão giả thiết nói.

- Đúng đúng. . . Nếu không chúng ta đưa cho hắn một cái Dược Đỉnh đi?

Cốc Long Hưng thừa cơ nói.

Chỉ tiếc lời hắn nói lại không có bất kỳ người nào hưởng ứng.

. . .

Quanh thân Lăng Tiếu đều bao trùm tầng tầng Lưu Ly Long Lân, khóe miệng đã tràn ra huyết dịch màu vàng, hiển nhiên vụ nổ tung vừa rồi cũng đã tạo thành tổn thương không nhẹ cho hắn

Chỉ là hắn vẫn đang gắt gao đứng đó không ngã xuống, hai chân cắm vào đất, song chưởng vẫn đang làm ra một động tác căng ra, trên bàn tay có một đoàn năng lượng tinh thuần bị lam sắc hỏa diễm bao vây lấy vẫn không tiêu tán.

- Ngưng cho ta!

Thần sắc Lăng Tiếu như nổi giận, lại lần nữa rống lớn lên, lực lượng giữa song chưởng càng không ngừng bừng lên, linh lực bốn phía lại một lần nữa ép tới đoàn năng lượng tinh thuần kia.

Tinh thần lực Lăng Tiếu cũng không chút giữ lại chuyển vận qua ép cho phạm vi đoàn năng lượng kia ngày càng nhỏ lại.

Bồng!

Lại một tiếng nặng nề vang lên.

Phía trên Lăng Tiếu tách ra một vòng hào quang màu xanh da trời, khí thế đáng sợ chấn cho Lăng Tiếu bay ngược đi thật xa.

PHỐC!

Hắn té trên mặt đất phun ra một ngụm huyết dịch màu vàng đầm đặc, lộ ra vô cùng quỷ ý.

- Đã thất bại sao?

Lăng Tiếu nằm trên mặt đất thì thào nói.

Tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy, bọn hắn cũng đều muốn biết kết quả cuối cùng ra sao.

.

XIU.... XIU...!

Bỗng nhiên, trên bầu trời xám xịt rõ ràng xuất hiện một vòng thanh quang khiến bầu trời sáng rọi.

Từng đạo thanh sắc quang mang huyễn lệ như ánh mặt trời phổ chiếu, mang theo sinh cơ bừng bừng nồng đậm chiếu lên người mọi người, tuy có chút chướng mắt, nhưng lại lộ ra đặc biệt thoải mái.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn thanh quang đầy trời kia, ánh mắt lộ ra vô cùng vẻ sùng bái.

- Cái này. . . Đây mới thực sự là Thiên Địa dị tướng, thanh quang đầy trời ah!

- Cảm giác thật sảng khoái, giống như thanh quang này tựa như ôn tuyền vậy, khiến người rất thư thái.

- Không nghĩ tới Lăng Tiếu này lại biến thái như vậy, dược đỉnh cũng bị tạc hủy, rõ ràng còn có thể ngưng tụ thành đan dược, đây là người sao?

- Hư không Ngưng Đan, thủ đoạn này tự hồ chỉ có Thánh Dược Sư mới có thể làm được mà? Chẳng lẽ hắn đã là Thánh Dược Sư rồi sao?

- Xem ra hạng đầu không phải hắn thì không thể ai khác.

. . .

Khi thanh quang dần dần tiêu tán, có hai khỏa đan dược màu xanh lơ lửng ở vị trí vừa rồi của Lăng Tiếu, đan dược óng ánh vòng quanh một vòng thanh quang, đồng thời tản ra trận trận mùi thơm, khiến tất cả mọi người thèm thuồng không thôi, bọn hắn đều hận không thể lập tức chạy tới nắm lấy hai khỏa đan dược kia trong tay.

Lăng Tiếu miễn cưỡng bò khỏi mặt đất, nhìn hai khỏa đan dược kia, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

- Cũng may không lãng phí quá nhiều!

Lăng Tiếu cười nhẹ một tiếng, trong tay khẽ vẫy, hai khỏa đan dược lập tức bay đến lòng bàn tay hắn .

Cảm thụ được năng lượng ôn nhuận trong hai khỏa đan dược này, Lăng Tiếu đã biết rõ một phen vất vả của mình đã được hồi báo.