Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1111: Ca Chỉ Là Một Truyền Thuyết!

Lưu Quần nhìn Lăng Tiếu đã đi xa, trong nội tâm thật sự rất mâu thuẫn!

Hắn nhiều nhất chỉ còn hai ba mươi năm thọ nguyên nữa, hắn thật sự không tin rằng trong chút thời gian này có thể vượt qua cánh cửa đã kẹt cả ngàn năm.

- Chẳng lẽ phải thật sự kéo cái mặt mo này đi qua sao?

Lưu Quần trong lòng thầm nghĩ.

...

Lăng Tiếu và Bại Gia Tử, Băng Nhược Thủy, Lê Tuyết cùng Dao Thanh Mẫn tìm một chỗ đặt chân thanh tĩnh .

Lăng Tiếu mới trịnh trọng hành lễ với Lê Tuyết:

- Đa tạ tiền bối mấy năm này chiếu cố Nhược Thủy, Lăng Tiếu thật sự vô cùng cảm kích!

Lê Tuyết nhẹ phất phất tay nói:

- Nàng là đồ nhi của ta, cái này cũng không là gì, ngược lại bản tôn nên đa tạ ân cứu mạng của ngươi mới đúng!

Nàng thấy hiện giờ thực lực Lăng Tiếu đã cùng giai với nàng, trong nội tâm liền cực kỳ cảm khái.

Nàng từ trong miệng Băng Nhược Thủy biết được Lăng Tiếu mới chỉ chừng hai mươi sáu tuổi nhưng đã có được thành tựu như vậy, quả thật không biết khiến bao nhiêu nhân vật thế hệ trước phải xấu hổ ah!

- Lăng Tiếu cũng chỉ là may mắn gặp dịp thôi, huống hồ Lăng Tiếu cũng mượn cơ hội này lĩnh ngộ Đạo của mình, đúng là xuất phát từ tư tâm.

Lăng Tiếu khiêm tốn nói.

Nhìn Băng Nhược Thủy và Dao Thanh Mẫn, Lăng Tiếu đối với nàng cũng thêm nhiều hảo cảm.

Tam nữ tịnh lệ như thế, muốn không trêu chọc phiền toái, chỉ sợ cũng không dễ dàng.

Băng Nhược Thủy nhìn sư phó nàng và Lăng Tiếu khách khí như vậy, lúc này mở miệng nói:

- Sư phó, Tiếu hiện giờ cũng là người một nhà, không cần phải khách sáo như vậy đâu!

- Đúng đấy, nói nhiều lại lộ ra dối trá rồi!

Dao Thanh Mẫn ở bên cạnh nói.

- Tốt, không nói nữa.

Lê Tuyết lên tiếng, tiếp theo nàng nhìn Lăng Tiếu nói:

- Lăng Tiếu ngươi đã dương danh Trung Vực, không biết tiếp theo có tính toán gì không?

Lê Tuyết lời này thật ra là hỏi thay Băng Nhược Thủy, nàng muốn biết phương hướng của Lăng Tiếu mới xác định có nên giao đồ nhi này vào tay Lăng Tiếu hay không, trong nội tâm nàng kỳ thật cũng không nỡ xa Băng Nhược Thủy.

Khó được tìm được truyền nhân phù hợp, còn chưa bồi dưỡng thành tài đã hết tình duyên, cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Lăng Tiếu còn còn chưa lên tiếng, Dao Thanh Mẫn đã nói:

- Lăng Tiếu, ngươi dứt khoát tu luyện cùng chúng ta là được rồi, dù sao sư muội là nữ nhân của ngươi, người ta lại là hiếp thân nha hoàn của ngươi, sư phó coi như là mẹ vợ ngươi rồi, có ngươi chúng ta sẽ không sợ bị người khác khi dễ nữa.

Lê Tuyết xụ mặt trách móc:

- Thanh Mẫn sao lại nói vậy!

Dao Thanh Mẫn cũng không sợ sư phó của nàng, lúc này lẽ thẳng khí hùng nói:

- Sư phó, ta đã bại bởi Lăng Tiếu rồi, phải làm nha hoàn ấm giường cho hắn, người ta lại muốn vĩnh viễn hầu hạ sư phó, cho nên đành phải để Lăng Tiếu cùng tu luyện với chúng ta, như vậy chúng ta cũng không cần tách ra nữa.

Lê Tuyết trừng mắt nhìn Dao Thanh Mẫn, nhưng cũng không chỉ trích nàng, nàng cũng biết lời này của Dao Thanh Mẫn là phát ra từ trong lòng, nàng và Dao Thanh Mẫn tuy là tình sư phó nhưng tình lại như mẹ con.

- Đúng vậy a, Tiếu, nếu như ngươi còn không có chỗ đi thì không bằng ở cùng chúng ta đi?

Băng Nhược Thủy thăm dò hỏi.

Mấy năm này Lê Tuyết và Dao Thanh Mẫn đối với nàng rất tốt, khiến nàng ghi nhớ trong lòng, nàng cũng thật tâm không nỡ xa các nàng.

Lăng Tiếu đợi các nàng nói xong, khẽ cười nói:

- Thay vì thế, không bằng các ngươi đi theo ta đi!

- Đi theo ngươi?

Tam nữ đều sững sờ hỏi.

Lê Tuyết trước tiên phục hồi tinh thần lại nói:

- Cũng đúng, Lăng Tiếu thực lực ngươi trác tuyệt, cho dù là Bán Đế cũng không phải đối thủ, chúng ta lẽ ra nên theo ngươi tu luyện, chỉ có điều... Ta đã quen tự do, t hai đồ đệ này của ta giao cho ngươi, ngươi nhất định phải đối xử các nàng tử tế, nếu ta biết rõ ngươi có lỗi v ới các nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi đâu.

- Sư phó, ta không muốn rời xa ngươi!

Dao Thanh Mẫn rất kiên định nói.

Băng Nhược Thủy lại tràn đầy vẻ mâu thuẫn, một bên là người yêu mình, một người khác lại là sư phó mình, bảo nàng hai chọn một quả nhiên là cực kỳ khó xử.

- Ta nghĩ các ngươi cũng không cần phải tách ra.

Lăng Tiếu nói một câu, tiếp theo ngẩng đầu nhìn không trung nói:

- Ta muốn khai sáng ra Thiên Địa của mình, lập nên sự nghiệp của mình, giờ đang thiếu nhân thủ, thực lực các ngươi tuy rằng kém một chút, nhưng còn có không gian phát triển, đi theo ta đi, ta sẽ không để các ngươi thua lỗ đâu.

Dao Thanh Mẫn gấp giọng nói:

- Cái gì thực lực kém một chút, sư phụ ta chính là trung giai Thiên Tôn, bổn cô nương cũng có thực lực Địa Hoàng, bổn cô nương vẫn chưa tới bốn mươi tuổi đâu đấy!

Trung giai Thiên Tôn ở Trung Vực cũng coi như thuộc về hàng ngũ cao thủ rồi, mà Dao Thanh Mẫn dùng không đến bốn mươi tuổi đã đột phá Địa Hoàng cũng có thể nói là thiên tài rồi.

- Thanh Mẫn, đợi Lăng Tiếu nói hết lời đã!

Lê Tuyết nói một tiếng, tiếp theo hơi nhướng mày nói:

- Ngươi là muốn thành lập dong binh đoàn sao?

Lăng Tiếu khẽ lắc đầu nói:

- Không phải, ta muốn thành lập thế lực có thể sánh vai với những thế lực lớn kia, ta muốn cho tất cả mọi người biết rõ Lăng Tiếu ta đã đi qua Trung Vực, khiến mỗi người đều kính sợ!

Lê Tuyết, Băng Nhược Thủy và Dao Thanh Mẫn đều bị lời này của Lăng Tiếu dọa cho khiếp sợ.

- Có lẽ các ngươi không tin, nhưng a sẽ chứng minh cho ngươi xem.

Lăng Tiếu tà mị cười cười, tiếp theo trong tay nhiều ra hai bình vạn năm nhũ dịch.

- Ta ngoại trừ là trung giai Thiên Tôn ra còn là lục phẩm Luyện dược sư, có lẽ trong tương lai không lâu ta có thể trở thành thất phẩm Luyện dược sư rồi!

Lăng Tiếu nói, tiếp theo lại phân biệt được thứ trong tay đến trước mặt Băng Nhược Thủy và Dao Thanh Mẫn nói:

- Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch có thể khiến các ngươi một lần nữa tẩy tủy kinh mạch, ta ở chỗ này bế quan vài ngày, thay các ngươi luyện chế đan dược đột phá tân giai băng thuộc tính!

Dứt lời, Lăng Tiếu mở ra một động phủ, bảo mọi người thay hắn hộ pháp, còn hắn lại đi vào luyện dược.

- Lục phẩm Luyện dược sư!

Lê Tuyết thần sắc trở nên vô cùng kích động.

Nàng thật sự không nghĩ tới Lăng Tiếu này yêu nghiệt như vậy, rõ ràng còn là lục phẩm Luyện dược sư, hơn nữa nghe ý của hắn, muốn tiến giai đến thất phẩm Luyện dược sư chi cảnh tựa hồ còn rất đơn giản, đây quả thực khiến nàng khó mà tin được.

Ba ngày sau, Lăng Tiếu lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tam nữ.

Hắn cho Băng Nhược Thủy một khỏa Vương cực đan và một khỏa Thăng hoàng đan, cho Dao Thanh Mẫn một khỏa Thăng hoàng đan, cho Lê Tuyết một khỏa Chuyển tôn đan.

Tam nữ cầm đan dược trong tay giống như lọt vào mộng ảo.

Ngũ phẩm đan dược đã là thiên kim khó cầu, còn có một khỏa lục phẩm đan dược, giá trị quả thực không thể đo lường nổi.

- Cái này... Ngươi thực cho chúng ta sao?

Lê Tuyết ngây ngốc hỏi.

- Đương nhiên, không quản các ngươi có nguyện ý đi theo ta không, chỉ bằng quan hệ giữa ta và Nhược Thủy thôi thì mấy khỏa đan dược này cũng nên thuộc về các ngươi rồi!