Thần Khiết

Chương 3: Sét đánh

Buổi sáng Thứ Hai như thường lệ là tiết học thống kê.

Sáng sớm Vu Thần Khiết đã đến thư viện. Cô ở trong thư viện tìm sách nửa ngày, vất vả lắm mới mượn được mấy cuốn sách, lúc ra khỏi thư viện nhìn đến đồng hồ, trong lòng thầm kêu không xong: Chuẩn bị vào học rồi, cô vội vàng bước nhanh về phía phòng học.

Vừa chạy đến phòng học, vừa chuẩn bị bước vào thì xuýt nữa đụng phải người khác, cô vội vàng dừng lại luôn miệng nói: "Xin lỗi!"

Sau đó ngẩng đầu bắt đầu ngẩn ra: Đúng là ngày tận thế!

Người đêm đó đứng trên bục giảng chỉ dẫn các thao tác vào giảng bài cho các cô bây giờ đang đứng trước mặt cô.

Nghiêm Mặc tất nhiên cũng rất bất ngờ vừa ra khỏi phòng học xuýt nữa thì bị người ta đụng vào người. Anh đưa tay đỡ lấy cánh tay sinh viên nữ, thân thiết hỏi: "Em không sao chứ? Sao lại chạy gấp như vậy?"

Anh nhìn qua nữ sinh, cảm thấy có chút quen mắt: nữ sinh trên mắt đeo kính, mặc một chiếc áo sơ mi sọc vuông ngắn tay trong tay ôm mấy quyển sách, sau lưng mang một chiếc túi sách màu lam.

Trí nhớ của Nghiêm Mặc vô cùng tốt, lúc này nhớ ra nữ sinh này chính là cô gái tuần trước đã nói một câu “Nói nhảm” trong tiết thí nghiệm.

Vu Thần Khiết vội vàng lắc đầu, cố gắng không chú ý đến độ ấm trên cánh tay mình truyền đến, giọng nói hơi bối rồi: "À, không có việc gì. Ngại quá!"

Nghiêm Mặc nghe cô nói không có việc gì, thì buông cánh tay của cô ra.

Vu Thần Khiết chỉ cảm thấy nhiệt độ trên cánh tay bị anh nắm qua nóng bỏng như bàn là vậy, cô không dám ngẩng đầu nữa, chỉ cúi đầu đi vào phòng học.

Không hay rồi không hay rồi.


Vu Thần Khiết cảm thấy hình tượng của bản thân giống như cổ phiếu không có giá trị trên thị trường đang dần dần tụt xuống, cũng có thể nói vốn dĩ chưa bao giờ tăng, nay lại tụt dốc không phanh, dường như muốn xuyên qua hạch tới Địa Cầu khác.

Nghiêm Mặc đi ra phòng học, ký ức buổi tối thí nghiệm đó vẫn còn y nguyên, anh khẽ lắc đầu mỉm cười, mỗi lần gặp nữ sinh này đều làm cho anh ngạc nhiên: kinh ngạc và kỳ lạ.

Vu Thần Khiết đặt mông ngồi ở bên cạnh Phương Úy Hân, sau đó không động đậy nữa.

"Tại sao cậu lại ôm nhiều sách như vậy? Mượn ở thư viện à?” Phương Úy Hân nhìn trên tay cô ôm ít nhất là ba cuốn sách, mỗi cuốn sách lại rất dày, vừa nhìn đã khiến cho người khác cảm thấy khủng bố rồi – sách dày như vậy xem đến năm tháng nào mới xong chứ?

"Ừ. Mấy cuốn sách này có chỗ cần dùng.” Lúc này Vu Thần Khiết mới nhớ đến chuyện đặt sách xuống, sau đó cởi túi.

Tiết Băng Băng ngồi ở bên cạnh Phương Úy Hân, vừa lấy tay vuốt lại tóc vừa nghiêng người sang xem, giọng nói rất dễ nghe: "Ồ, đều là sách thống kê cả nè?" Đầu óc của cô ấy luôn nhàn hạ, thích tìm kiếm điều mới lạ.

Trên tay Lý Hồng vẫn luôn cầm di động bảo bối của cô, đang bận rộn với nó nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn lướt qua một loạt tên sách: "Vu Thần Khiết, tại sao cậu lại không mượn mấy cuốn tiểu thuyết nữa?" Gần đây thiếu sách sao? Ngay cả người cả đời không mượn sách tham khảo như Vu Thần Khiết cũng bắt đầu giống mọi người đi mượn sách ở thư viện?

"Cậu không phải không biết mấy năm nay thư viện không thêm bộ sách mới nào, lấy đâu ra tiểu thuyết chứ? Vừa rồi tớ lượn ở dãy tiểu thuyết hiện đại nửa ngày, toàn là sách của mấy trăm năm trước cả. Chắc hẳn thư viện đã nghèo lắm rồi, thế kỷ sau may ra mới có tiểu thuyết.” Vu Thần Khiết nói đều là sự thật. Mỗi lần cô đi thư viện mượn sách đều phải giúp ba cô gái cùng phòng tìm kiếm tiểu thuyết mới.

Chuông vào lớp vang lên.

Nghiêm Mặc đi đến chỗ ngồi ở gần cuối phòng học. Giáo sư La sư uống một ngụm nước bắt đầu giảng bài.

Đúng là ngồi ở phía cuối lớp nha.

Vu Thần Khiết mở vở ra, bắt tay vào việc ghi bài.

Cô thật sự chăm chú nghe giảng. Hừ, môn thống kê, xem cô thu thập môn học này như thế nào.

Lúc đi học Lý Hồng vẫn nhắn tin yêu đương với bạn trai ở phương xa của cô như trước đây. Phương Úy Hân nghe xong nửa tiết thì bất đầu chơi trò chơi trong điện thoại.

Thứ Ba sau khi ăn cơm trưa xong Vu Thần Khiết và Phương Úy Hân rẽ vào siêu thị của trường học mua đồ.

Hai người vừa đi qua một dãy hàng hóa, Phương Úy Hân giật giật ống tay áo Vu Thần Khiết . Vu Thần Khiết quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"


Phương Úy Hân chỉa chỉa phía trước: "Chuyện lớn."

Vu Thần Khiết nhìn thẳng lên, phía trước cách đó không xa có một nam sinh và một nữ sinh khác dạo siêu thị, hai người đứng trước gian đồ uống, đang nói gì đó. Nam sinh kia mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là áo sơ mi màu lam, không phải Nghiêm Mặc thì ai chứ?

Sấm sét giữa trời quang.

Sấm sét giữa trời quang!

Sấm sét giữa trời quang...

Trong lòng Vu Thần Khiết bỗng nghĩ đến một câu nói: Thì ra cái được gọi là "Sấm sét giữa trời quang" chính là chuyện như thế này đây.

"9? 11" cảm giác như trời sập xuống cũng không chấn động bằng việc này.

Phương Úy Hân nhìn thấy Nghiêm Mặc nhìn về phía này thì mỉm cười chào anh: "Học trưởng!" Vừa nhìn cô gái kia.

Nữ sinh kia mặc một chiếc váy ngắn màu lục, kết hợp với một chiếc áo màu trắng, trước áo có một cái nơ hình con bướm thật lớn, nhìn rất đẹp mắt. nhưng đứng bên cạnh Nghiêm Mặc vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Mặc kệ như thế nào, cô đều cảm thấy chuyện này là chuyện lớn.

Nghiêm Mặc cũng nhận ra hai nữ sinh ữ này, mỉm cười thản nhiên: "Là các em à."  Đúng là ôn nhu Như Ngọc. Anh đứng ở giữa siêu thị, như một cơn gió thổi qua rừng cây, nhẹ nhàng đẹp đẽ.

Trên tay Vu Thần Khiết cầm một lọ sữa, cảm thấy  giống như đang cầm một tảng đá vậy, cô gật gật đầu: "Học trưởng.” Giọng bình tĩnh,  không một chút gợn sóng.

Phương Úy Hân nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, rất ngạc nhiên vì sao anh lại bình tĩnh như vậy. Nam nhân vật chính này tại sao lại không ý thức được việc bị phát hiện ra chuyện nóng hổi này chứ? Bị học muội bắt gặp chuyện này ít nhất cũng xấu hổ phải không?

Đi ra siêu thị, cô cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.

"Nguy rồi, tớ quên bao đồ ở trong kia rồi!" Phương Úy Hân hôm nay đắc ý quá, nhặt được hạt vừng lại quên dưa hấu, đi ra siêu thị mới phát hiện ra bản thân quên xách theo đồ về.

Vu Thần Khiết lười phải quày trở lại, nói: "Tớ cầm mấy thứ này ở đây chờ cậu nhé." Là mấy túi mua sắm Phương Úy Hân mua sắm lúc nãy.


Phương Úy Hân lập tức chạy về siêu thị.

Vu Thần Khiết nhàm chán đứng ở bên cạnh cửa siêu thị, hai tay đều mang đầy túi mua sắm, trong đó một bàn tay còn đồng thời cầm di động xem tin tức, một động tác vô cùng khó khăn.

Hôm nay thời tiết hơi ngột ngạt.

Cô cất di động rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời: bầu trời xám xịt, không lẽ sắp mưa rồi?

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cửa siêu thị.

Sau đó cô thấy bóng dáng ba người xuất hiện.

Nghiêm Mặc và nữ sinh mặc váy màu lục vừa nãy, còn có thêm một nam sinh khác nữa. Nam sinh kia đi ở giữa hai người, dáng vẻ rất thân thiết với nữ sinh mặc váy lục. Nam sinh này cũng thuộc dạng mi thanh mục tú, nhưng so với Nghiêm Mặc vẫn thiếu một phần phong độ của người tri thức.

Dường như có một cơn gió mát lành thổi qua, nhẹ thổi qua bầu trời đầy mây đen.

Đẩy tan mây mù cho ngày trong xanh.

Mọi sự đều sáng tỏ.

Nghiêm Mặc cũng nhìn thấy cô. Tại sao lại đứng một mình? Cô gái hai tay xách theo rất nhiều đồ cô đơn đứng đó.

Vu Thần Khiết kêu lên: "Học trưởng." Xem như chào hỏi.

Anh gật đầu trả lời cô: "Bạn học của em đâu?"

Vu Thần Khiết cười nhẹ nhàng, chỉ tay về phía siêu thị: "Cô ấy quên túi đồ." Nụ cười như ánh mặt trời sau cơn mưa, tươi đẹp mà chói mắt, còn mang theo chút hơi thở ấm áp dịu dàng.

Nghiêm Mặc gật đầu trong lòng lại mơ hồ không biết tại sao nữ sinh này lại vui vẻ như vậy.

Vu Thần Khiết và Phương Úy Hân mang theo đồ chậm rãi đi về ký túc xá. Lúc Phương Úy Hân đi ra siêu thị vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Mặc và hai người kia rời đi.


Phương Úy Hân vừa đi vừa hòi: "Nữ sinh vừa rồi không phải là bạn gái Nghiêm Mặc à?" Thật mất hứng, còn tưởng biết được một tin tức lớn chứ.

Vu Thần Khiết lắc đầu: "Chắc là không phải."

Trở lại ký túc xá, cô vẫn còn đang suy nghĩ chuyện lúc nãy, vừa suy nghĩ vừa cười: Vu Thần Khiết, mày cũng có ngày hôm nay.

Tiết Băng Băng và bạn trai cô ấy đi ăn cơm chưa trở về, chỉ còn một mình Lý Hồng ở lại trong phòng.

Phương Úy Hân vừa bước vào phòng ký túc lập tức buôn dưa lê: "Cậu đoán xem tớ và Vu Thần Khiết vừa rồi ở siêu thị gặp ai?"

Lý Hồng hỏi: "Ai vậy?" Là ai có năng lực khiến Phương Úy Hân kích động đến như vậy?

"Nghiêm Mặc." Phương Úy Hân nhanh chóng nói: "Vừa rồi chúng tớ vào siêu thị mua mấy thứ nhìn thấy Nghiêm Mặc đi cùng một nữ sinh, nữ sinh kia bộ dạng rất xinh đẹp."

Vu Thần Khiết đã biết chuyện tiếp theo phát triển như thế nào rồi, cô đặt mấy thứ trên tay xuống, đứng ở một bên nghe Phương Úy Hân nói chuyện với Lý Hồng.

Quả nhiên Lý Hồng rất ngạc nhiên: "Nghiêm Mặc có bạn gái á?" Bình thường không nhìn ra anh ta có bạn gái. Nhưng mà trước đây trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ: Nghiêm Mặc lớn lên dễ nhìn như vậy tại sao không có bạn gái chứ? chẳng lẽ loại nam sinh nho nhã đều thích một mình?

Phương Úy Hân lắc đầu: "Tình thế phát triển có thể nói là quá khúc chiết ly kỳ— sau đó Vu Thần Khiết ở cửa siêu thị chờ tớ, lúc tớ mang túi đồ ra ngoài mới phát hiện ra thì ra không chỉ mỗi nữ sinh kia và Nghiêm Mặc đi cùng nhau mà còn có một nam sinh khác nữa, hơn nữa nam sinh kia lại rất thân thiết với cô ấy, chắc có lẽ họ mới đúng là một đôi.” Trong giọng không được mất hứng và thất vọng.

Cô hỏi Vu Thần Khiết: "Có phải như vậy không nhỉ?"

Vu Thần Khiết gật gật đầu: "Tớ hoàn toàn đồng ý với quan điểm của cậu." 

Đề tài chấm dứt.

Vu Thần Khiết đem ống hút cắm vào sữa, rút một cuốn tạp chí trên bàn học ra đọc/

Lý Hồng liếc nhìn cô: "Tiểu cô nương tâm trạng hôm nay tốt vậy?" Cô cảm thấy bộ dáng Vu Thần Khiết hôm nay rất thoải mái. 

"Hả?" lúc này Vu Thần Khiết mới biết là cô bạn đang nói đến mình, "Xem như vậy đi." Rõ ràng như vậy sao?


"Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Hồng hỏi cô vấn đề này mãi.

Vu Thần Khiết chỉ tay về phía bầu trời ngoài cửa sổ: "Hình như trời muốn mưa, nghẹn nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có mưa."

Trong lòng suy nghĩ: làm sao có thể nói cho cậu được chứ?

Ít nhất, hiện tại sẽ không nói.