Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu:- Hôm nay trong Càn Thiên Thành, vũ khí phổ lớn nhất chính là trên danh nghĩa quân thượng --Khổng Duệ trong lồng ngực vốn nổi lên vài phần cảm khái, lập tức liền bị dội cho một thùng nước lạnh, toàn bộ đều tiêu tan mất hút.Nguyên lai sinh ý vũ khí này, chỗ tốt nhiều nhất chính là vị quân thượng kia --Mặc dù nghĩ thế nào vẫn không tự kìm hãm được suy đoán, vị Càn Thiên Yêu Vương sẽ không phải là biết thời biết thế đấy chứ?Đưa ra cấm tiệt binh khí, hẳn là chỉ là giả vờ giả vịt thôi?Thở sâu ra một hơi, Khổng Duệ cố gắng khiến tâm tình mình bình tĩnh lại.- Ta mấy ngày trước khi đến Hồng thành từng cơ duyên xảo hợp, trông thấy có xa phu trong thành đang bãi công tĩnh tọa --- Có việc này?Trương Hoài có chút ngạc nhiên, rồi sau đó cười khổ:- Khiến quốc trượng chê cười! Việc này ở Càn Thiên Sơn ta chỉ là bình thường thôi!Khổng Duệ khẽ nhíu mày, vị này thật đúng là tập mãi thành thói quen rồi sao?- Những tiểu dân phố phường này ngu muội không hiểu ly lẽ́, mọi thứ chỉ thấy trước mắt, mặc dù cho bọn hắn núi vàng biển bạc, chỉ sợ cũng không biết đủ, không biết thu liễm. Càn Thiên Sơn cứ như vậy dung túng bọn hắn làm ẩu sao? Chẳng lẽ không biết rằng nếu bọn hắn yêu cầu quá nhiều, những cố chủ kia còn lợi nhuận gì nữa? Nếu cứ thế thì còn ai đi kinh thương nữa --- Cái này --Trương Hoài nhíu mày, sao lại cảm giác trong lời nói của Khổng Duệ này hơi có chút oán khí thế? Phảng phất giống như bất bình thật sâu, đây rốt cuộc là sao chứ?Do dự một lát, vẫn nhẫn nại nói:- Trương Hoài đến Càn Thiên, cũng chỉ mới gần một tháng thôi. Việc này Nhậm thừa tướng cũng từng nói qua với quân thượng, nghe nói lúc ấy quân thượng nói là cô lập ra nội các các ngươi để làm gì? Thân là tể chấp, vốn nên có trách nhiệm điều trị Âm Dương, cân đối kinh thế.Khổng Duệ lại hừ lạnh một tiếng, cũng không tiêu tan, đây rõ ràng là đẩy trách nhiệm mà!Tiếp theo lại nghe Trương Hoài lời nói:- Quân thượng về sau lại từng nói. Chuyện thiên hạ, đều có đạo lý tuần hoàn. Có một số việc, vốn cần phải mài hợp. Không người kinh thương, không có công việc để làm. Ba phen mấy bận, những dân chúng này biết được đạo lý, tự nhiên sẽ không làm vậy nữa. Còn nếu cảm thấy tiền công phù hợp, có thể có lợi, tự nhiên cũng sẽ có người tiếp tục kinh doanh. Không cần quá để ý. Hắn sẽ không đi can thiệp. Tất cả họa phúc để người tự chịu --Khổng Duệ lập tức ‘ ah ’ một tiếng, còn có nói như vậy? Dù Càn Thiên quốc lực suy bại, cũng không quan tâm?Trương Hoài tiếp theo lại cười cười:- Đối với việc này, kỳ thật ta ngược lại cũng có cùng cách nhìn. Những người này tiền công cao, mỗi ngày làm việc tự nhiên cũng nhiều, thương gia ngược lại có thể nhiều kiếm tiền. Vì vậy Càn Thiên ta buôn bán phồn hoa, hơn xa nước khác. Tự nhiên mọi thứ, đều cần vừa đúng mới được!Khổng Duệ nhíu mày thành một chữ ‘ xuyên ’, sao người này cũng nói vậy?Thánh nhân có nói, thiên hạ tài hàng đều có định số. Trương Hoài này nói đến, rốt cuộc là đạo lý g ì?Trương Hoài về sau không cần phải nhiều lời nữa, trên mặt hơi lộ thần sắc lo lắng. Khổng Duệ thấy, kỳ thật chỉ là một góc của băng sơn.Cho rằng trong cảnh nội Càn Thiên Sơn đều là như thế. Kỳ thật loại tình hình này, cũng vẻn vẹn chỉ giới hạn trong mấy thành trì trực thuộc Càn Thiên sớm nhất. Mấy chỗ này đều là dân phong dũng mãnh. Mà lại nhiều có thân thuộc ở trong quân. Vì vậy những người kia cũng không dám cưỡng ép bức bách.Nơi khác đều là gió êm sóng lặng. Mặc dù có, cũng lập tức bị đè ép xuống, nghe nói tử thương không ít, lại dấu diếm vô cùng kín. Thậm chí một ít tham nghị, cũng tham dự trong đó.Dù là Thánh hoàng trị thế, cũng có chuyện khiến người không đành lòng nghe bực này --Xe vừa đến dưới Càn Thiên Sơn, Khổng Duệ lại nghe từng đợt Phật âm như luân truyền vào trong tai.Nhớ tới lúc mình ở ngoài thành, cũng mơ hồ nghe thấy. Khổng Duệ không khỏi nhìn về phía Trương Hoài, người kia cười cười:- Cũng không phải chuyện bí mật gì, quân thượng không lâu trước đạt được A Tỳ hoàng tọa. Bởi vì cảm thấy lục quốc hoàng duệ chi hồn bị cường câu ở bên trong có chút đáng thương, liền thỉnh Vạn Phật khung cảnh ra mặt, mời đến chư vị cao tăng tố pháp sự siêu độ. Nghe nói cần phải làm pháp suốt bốn mươi chín ngày mới được!Khổng Duệ giật mình, chợt ánh mắt sáng ngời. Đúng rồi, nhất định là như thế!Nhất định là vì có Phật gia cúng bái hành lễ, mới có dị tượng như thế! Mình thật ra đã lầm rồi.Xem ra sau khi thương thế lành, còn cần lại dùng Văn vương quái tiền xem xét kĩ mới được.Lại nghĩ tới chỉ cần một lát nữa liền được gặp Khổng Dao. Trong mắt lại lần nữa thất thần, trong lồng ngực ngoài trừ thân tình nồng đậm ra, lại hơi có chút bắt đầu thấp thỏm không yên.Rồi nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy xa xa một thân ảnh duyên dáng yêu kiều, lại quen thuộc đến, đứng cạnh con đường bằng đá dưới chân núi.Đang hướng bên này nhìn ra xa, trong mắt hắc bạch phân minh tràn ngập vẻ vui sướng.Là Dao nhi!Khổng Duệ mạnh mẽ đứng dậy từ thân xe, giờ khắc này trong lồng ngực vô cùng vui mừng.Nhưng lập tức sau đó hai tay của hắn liền run rẩy.Phảng phất như không nhận ra nhìn chằm chằm vào mặt Khổng Dao ở xa xa.Giữa lông mày, đoạn ngấn chỉ có đỉnh cấp thuật sư mới có thể trông thấy đã không còn nữa!Không đúng! Hẳn là vẫn còn chút ít, vẫn ẩn ẩn bốc lên khí tức màu xám.Nhưng không phải như trước, triệt để cách trở mệnh cách của nàng. Giữa đoạn ngấn đã có chút mảnh ngấn.Sao mệnh số lại đột nhiên thay đổi? Tự hồ chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn lửa sém lông mày, phá vỡ sát kiếp này thì liền có thể cởi bỏ. Cả đời này đều trôi chảy không trở ngại nữa--Còn khí này cơ, bạch quang duệ sát ẩn hàm càng thêm nồng hậu dày đặc. Bên trên ứng Diêu Quang, tựa hồ hổ sinh hai cánh, đã mất đi tất cả trói buộc trước kia. Trên mặt ẩn hiện ngọc trạch, hình như có quý nhân chi khí dẫn, cũng chỉ đợi đến khi nhất phi trùng thiên, phá vỡ mệnh cách thôi.Một khắc này, chắc chắn là thế nhân chú mục!Khổng Duệ không khỏi nghi hoặc vạn phần, đây rõ ràng là có người chia sẻ sát kiếp suy khí của Khổng Dao --Đây rốt cuộc là ai, rõ ràng còn lưu lại một đường sinh cơ như vậy.※※※※Trong tĩnh thất, Tông Thủ lúc này lại đứng trong một cái hầm lớn, là hồn nhiên không biết Khổng Duệ đến, cũng không có tâm tư đi để ý tới những hòa thượng đang làm phép kiaHố sâu tám mươi mốt trượng, bốn vách tường cùng phía dưới đều là một tầng thép tinh hắc huyền dày đến bốn mươi trượng, tinh luyện ra được từ trong hắc huyền thiết. Mười cân huyền thiết, mới ra một cân hắc huyền thép tinh. Lại hỗn hợp với hải vân thần sa, chất liệu đã là cao tới thất giai.Những thứ này vốn là đồ vật dùng trên không hạm, tuy nhiên cũng bị hắn tham ô trước.Mà ở trong hố sâu này lại có vô số hạt hắc huyền cương sa, nếu nhìn kỹ, nhưng thứ gọi là ‘ cương sa ’ này đều là lăng giác rõ ràng.