Tông Thủ lắc đầu tiếp theo dưới ánh mắt nghi hoặc của Triệu Yên Nhiên vẫy tay Tông Nguyên một cái.Đợi đến khi Tông Nguyên đi đến phụ cận, Tông Thủ mới vừa cười hỏi:- Đổi lại là ngươi, liên tục mấy ván này sẽ làm sao?Tông Nguyên thoáng suy ngẫm, tiếp theo bỗng dưng lấy kiếm bên hông chém bàn cờ này nát bấy.Tông Thủ tựa hồ là sớm có sở liệu, lần nữa cười hỏi:- Đây là vì cái gì?Nếu là quân thượng chỉ vì tiêu khiển giải trí, giết thời gian, Tông Nguyên tự nhiên phụng bồi! Nhưng nếu là trong lòng còn có khảo thi...Nói đến chỗ này lúc, trong mắt Tông Nguyên chớp lên một tia lạnh lùng:- Như vậy Tông Nguyên, tuyệt sẽ không đi tuân thủ quy tắc người khác, cũng không nguyện cực hạn ở trong quy tắc có sẵn.Tông Thủ lập tức là cười ha ha, thoả mãn vô cùng, không hổ là tướng tài vô song một tay hắn dạy dỗ.Bên kia ánh mắt Triệu Yên Nhiên khẽ biến nói:- Nói như vậy, Sư Nhược Lan ở trong ảo cảnh cũng làm như thế này?Tông Thủ cũng gật nhẹ đầu nói:- Ván đầu tiên còn chưa hạ xong, bại cục chưa định. Tiểu nha đầu này liền trực tiếp xốc bàn cờ. Nếu chỉ như thế cũng còn thôi, chỉ nói cô bé này tâm lý háo thắng không muốn tiếp nhận thất bại. Nhưng sau đó ảo cảnh của ta bắt đầu sụp đổ. Vì vậy biết được, nàng không phải nhằm vào thắng bại một ván cờ mà là trực chỉ quy tắc của ảo cảnh. Tư chất linh pháp của tiểu nha đầu này đoán chừng còn hơn ta. Quân chiến chi đạo ngày sau chưa hẳn kém hơn Tông Nguyên.Nghe đến đó, Tông Nguyên lộ vẻ sợ hãi cả kinh nhìn về phía nữ hài sư tộc im lặng trong lòng Sơ Tuyết.Mà Triệu Yên Nhiên cũng giống như thế, ánh mắt ngốc trệ tư chất linh pháp hơn Tông Thủ, quân chiến chi đạo không kém hơn Tông Nguyên.Nàng không nghĩ tới, Tông Thủ đánh giá cao như thế với tiểu cô nương này, chẳng lẽ không phải là mong đợi tương lai của nó một vô song danh tướng?Đang muốn hỏi thăm, Tông Thủ lại bỗng vươn người đứng lên, nhìn về phía phương xa nói:- Đến rồi!Cách đó hơn vài chục dặm, sương mù màu đen kia rốt cục biến mất vô ảnh vô tung. Một vòng xoáy mây mù cự đại xuất hiện ở trước mắt mọi người.Cơn xoáy Vân Hải bậc thang đi lên đồng dạng là gợn sóng, nơi này phải dựa vào Thông Linh đảo, cũng không có người dám ở chỗ này chém giết hay là đụng tay đụng chân.Mà đợi được một canh giờ sau, toàn bộ đội tàu rốt cục đến Thông Linh đảo, tất cả vân hạm bộc phát tiếng hoan hô thật lâu không dứt.Một ngàn chiến hạm, 70 vạn chiến tốt đi ra ngoài không bị tổn thương một ai, thắng lợi trở về.Vô số lần đi săn thú chỉ có lúc này đây mạo hiểm vô cùng mà thực sự lại bình yên nhất.Người ở trong Thông Linh đảo cũng sớm đã nhận được tin tức. Khi đội tàu xuất hiện, đại đảo bắt đầu ồn lên, vô số người nghênh hướng bến tàu, mà đứng phía trước nhất đúng là Long Nhược, chỉ là thần sắc không thích không giận, làm cho người nhìn không ra tâm ý chân thật của hắn.Vân Giới chư tông ở Thông Linh đảo quản lý các loại sinh ý trong mắt chứa ý cười, tràn đầy vẻ chờ mong.Ánh mắt Tông Thủ quét một vòng, mãi tới khi trông thấy không xa sáu bảy mươi chiếc vân hạm tàn phá thả neo mới thu hồi ánh mắt, trong đáy lòng lạnh lùng mỉm cười một cái.Xem ra Xem ra Đào Vân ba thành lẩn trốn trở về thì tổn thất vẫn không nhỏ. Trước khi bọn hắn đuổi sớm đã trở về cũng không biết đến cùng có thủ đoạn gì đang đợi hắn.Bất quá đợi đến rời thuyền, Long Nhược ngoài ý định, chưa từng mở miệng hỏi trách. Chỉ là không mặn không nhạt chúc mừng ân cần thăm hỏi vài câu rồi đánh mắt với Tĩnh Đào Chân Nhân một cái rồi một đoàn người rời đi.Ngược lại người của chư tông đằng sau làm cho Tông Thủ là có chút đau đầu, không khỏi là vì tìm mua thú thi, hồn thạch mà đến.Bọn họ đều là đại tông, không có thể đắc tội. Dùng tính tình nhàn tản của Tông Thủ cũng chỉ có thể là thành thành thật thật ứng phó.Mãi tới khi ban đêm buông xuống mới xử lý hơn phân nửa rồi dẫn người cất bước.Hắn biết được những người này, tuyệt đại đa số cũng không thiếu linh thạch thú tinh, ngược lại là thú thi nguyên vẹn khai quật từ trong mộ thôi. Vì vậy là vô luận đối phương nói như thế nào vẫn không nói ưu đãi gì, ngược lại giá cả so sánh với giá thị trường đề cao năm thành.Nói chuyện với ngươi đã nể mặt tông môn sau lưng các ngươi lắm rồi, thời điểm linh triều bắt đầu, thực lực tông môn tăng lên trên diện rộng, bọn họ chỉ biết cạnh tranh nhau. Lượng tài liệu lớn như vậy trong mấy năm chưa hẳn đã có.Về phần đến cùng có mua hay không, chính là chuyện của các ngươi.Mãi tới tối, thú thi phía trên một ngàn 800 chiếc vân hạm, ngoại trừ một bộ phận trong đó, Tông Thủ lưu đúng giá thì hơn phân nửa đều bán phá giá giá cao.Mà thú tinh lấy được cũng xa xa vượt qua dự đoán của mọi người, dùng tứ giai thú tinh tính toán, tổng số cũng cao tới ba trăm ngàn vạn. Đây còn chưa tính tới ba cái túi càn khôn của Tông Thủ cùng Hiên Viên Y Nhân tìm được bên trong.Phong thưởng tại chỗ cho nước phụ thuộc lập tức thực hiện. Càn Thiên Sơn độc lấy năm thành, luận đến xuất lực tự nhiên là Càn Thiên Sơn thành cùng Tông Thủ là nhất. Đánh lui thú triều, hơn phân nửa là bởi vì 800 Nguyên Diệt Nỗ, Huyền Sơn Thành cũng chia hai thành nửa. Cuối cùng hai thành, mới do chư thành chia nhau.Bất quá tất cả thành chủ nước phụ thuộc đều là mặt mày hớn hở, tỷ lệ chia chác này đã vượt xa tưởng tượng của bọn hắn. Lần này thu hoạch phong phú dù mười năm không đi Vân Hải săn bắn cũng đủ chèo chống.Tông Thủ âm thầm lắc đầu, ba trăm ngàn vạn tứ giai thú tinh chảy vào thị trường. Dùng mấy tỉnh phía tây Đông Lâm Vân Giới nhất thời vô pháp tiêu hóa. Mang đến hậu quả sẽ chỉ là lạm phát. Thú tinh xem ra lại sẽ giảm giá trị trên diện rộng, hắn phải bảo tồn chút ít tài liệu. Mặc dù muốn giao dịch, tốt nhất cũng lấy vật đổi vật.Bất quá tài phú khổng lồ như vậy đã không kém hơn tiền lời ở Giới Phù Thành lần trước, tự nhiên là không dám mang theo trong người, cùng ngày liền trực tiếp gửi vào ngân Ngũ Tuyệt Sơn Trang cùng Thái Nguyên Tông mở.Cuối cùng chỉ có vậy Không Khí Tông Kiều Hàn chưa có chạy tới, khoảng cách lần trước gặp mặt bất quá hai mươi ngày mà thôi. Y phục trên người hắn đã thay đổi, mặt mày hồng hào, vui mừng dào dạt, hiển nhiên là lần nữa được thăng chức.Bất quá giờ phút này hắn mới ra vẻ khổ sở nói:- Nếu là lúc trước biết được điện hạ mua sắm Nguyên Diệt Nỗ, thật sự là tính toán Đào Vân chư thành, Kiều Hàn vô luận như thế nào, cũng sẽ không bán 800 Nguyên Diệt Nỗ cho điện hạ.Tông Thủ cũng không cảm thấy bất ngờ, phải nói là sinh ý 300 vạn tứ giai thú tinh đã thỏa đàm, cũng cho ưu đãi không nhỏ, hai người thật sự không có gì để thương thảo nữa. Trên mặt Tông Thủ không lộ vẻ gì khác, hắn sầu khổ nói:- Kiều chấp sự cớ gì nói ra lời ấy? Việc này ta lúc trước đã giải thích, hoàn toàn ngoài ý muốn. Khi đó căn bản là không biết có bốn ngàn vân hạm bên ngoài hạp cốc. Đợi đến đằng sau biết được thì đã trễ.