Chỉ thấy Tông Sư Nguyên là thần sắc yên lặng nửa quỳ, sắc mặt xám tro, hắn cắn răng cũng không mở miệng cầu tình.Tông Thủ lại cảm giác đau đầu, vị thân thúc phụ này, chính mình còn thật không biết xử trí như thế nào mới tốt.Kiếp trước Tông Sư Nguyên kỳ thật đối với Tông Thủ cũng không gây quá nhiều việc xấu. Theo hắn biết, lúc kia Tông Sư Nguyên sớm đã bị người ta khống chế, thân bất do kỷ.Dù sao trên danh nghĩa, đây cũng là người chí thân duy nhất của Tông Thủ còn tại nhân thế, một đao giết chết, cố nhiên thống khoái. Bất quá Tông Vị Nhiên tránh vào Trầm Luân Hải vực cuối cùng sẽ có một ngày trở về. Lúc kia, cũng không biết phụ thân tiện nghi của chính mình sẽ ý kiến gì về việc này.Thời đại này rất nặng một chữ hiếu, không thể không cân nhắc cái nhìn của người khác.Rối rắm một lát, Tông Thủ nhíu chặt lông mày rồi giãn ra.Kỳ thật cũng không cần phiền não, chỉ cần lo liệu hai chữ "công chứng" (công bằng xác thực) thì vô luận người phương nào, đều không thể xen vào. Dù Tông Vị Nhiên trở về cũng trách tội không được.- Thiên Hồ Tuyết Thị nghe nói là thúc phụ ngươi tự mình đưa tới? Thúc phụ chẳng lẽ không biết phụ vương cực lực bài xích Tuyết thị mà còn dẫn sói vào nhà?Thần sắc Tông Sư Nguyên vặn vẹo hồi lâu vô ý thức đã nghĩ vô ý thức đã muốn giải thích, nhưng sau một lát thì yên tĩnh, khóe môi chảy ra một tia tơ máu.Lông mày Tông Thủ nhíu lại, thấy tình hình này, tựa hồ có chút ẩn tình? Chẳng lẽ là trúng Tuyết thị Huyễn Vụ Mê Tâm Đại Pháp, lúc này mới như thế?Bất quá việc này, hắn cũng không để trong lòng, cũng không thương cảm. Bản thân Tông Sư Nguyên xác thực có tội, mặc dù thật sự là trúng Huyễn Vụ Mê Tâm Đại Pháp của Tuyết thị cũng tuyệt đối không thể khiến cho hắn sinh ra dã tâm như vậy.Thoáng trầm ngâm, Tông Thủ đã có quyết đoán:- Cấu kết kẻ thù bên ngoài, âm mưu đoạt vương vị, tội ác không thể tha. Ngươi là thân thúc ta nhưng tha cho ngươi tội chết. Ngày hôm nay thì trục xuất chức vị Hữu Đình Trụ Đại tướng của ngươi.Lại huy kiếm chém một cái, Tông Sư Nguyên vô ý thức định trốn tránh, bất quá thân hình mới khẽ nhúc nhích thì lại lần nữa tạm dừng lại, mặt lộ vẻ buồn bã. Hắn chỉ cảm thấy bên cạnh có một cỗ ý niệm lăng lệ ác liệt bao phủ nghiền áp mà đến. Phảng phất chỉ cần hắn hơi có động tác gây bất lợi đối với Tông Thủ sẽ lập tức động thủ tập sát.Hậu bối Tông Nguyên rõ ràng đã phát triển đến cảnh giới đáng sợ như thế sao?Mà giờ này khắc này, hắn đã mất hết can đảm, mặc dù bị Tông Thủ chém tại chỗ cũng không oán hận một câu.Kiếm quang kia chém đến đỉnh đầu, lại chợt biến đổi quỹ tích vạch tới bên cạnh, huyết quang phun ra, cánh tay trái Tông Sư Nguyên bị một kiếm này chém đứt tận gốc. Chỉ nửa cái hô hấp lập tức hồi lâu đau nhức vô cùng tập kích ý chí của Tông Sư Nguyên. Nhất thời là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng hắn vẫn cố chống thân hình, lưng thẳng tắp.Mà câu nói của Tông Thủ lúc này mới rơi xuống:- Phế tước vị, đoạn tay, ngươi có phục không?Trong mắt Tông Thủ ẩn hiện vẻ kinh ngạc, mới một kiếm kia quả thật có thành phần muốn thử.Bất quá phản ứng của Tông Sư Nguyên cũng vượt quá dự kiến của hắn, người này tựa hồ thật là cam tâm nhận lấy cái chết.Vốn muốn nói phế bỏ tu vi liền tạm thời đổi thành phế thành thứ dân, Tông Sư Nguyên bất đồng với Tông Hạo.Tông Thủ chỉ cảm thấy trong lòng buông lỏng, sự tình ngày hôm nay cuối cùng là hoàn thành hơn phân nửa. Duy nhất còn lại chính là Tông Thế.Cũng ở một sát na này, người ở bốn phía đều nhao nhao quỳ xuống. Hổ Thiên Thu, Khâu Vi, tiếp theo là đám người Tông Lam sau đó tất cả mọi người phụ cận nằm rạp người hướng phía Tông Thủ. Mấy chục vạn giáp sĩ, đều nhao nhao phủ phục trên đất.- Chúng ta cung nghênh thế tử trở về thành, kế nghiệp lớn thiên thu của tiên quân. nguồn TruyenFull.vnNếu là đổi lại tràng diện này vào thành Tông Thủ nhất định là bị tràng diện này làm cho nhiệt huyết sôi trào, hào tình vạn trượng.Nhưng lúc này hắn chỉ cười ha ha, cảm xúc nhàn nhạt. Trong lòng đầy ý bao hàm tự giễu giống như chính mình quả quyết không có khả năng làm một yêu vương tốt.Đang muốn phất tay, ra hiệu mọi người đứng lên thì ngay sau đó, lại chợt thấy hồn hải của mình giống như sắp vỡ.Cũng không biết là báo động cái gì, vòng xoáy hồn hải, trong Đan Điền bỗng nhiên sôi trào giống như chim sẻ tung tăng vui mừng lại tựa hồ ẩn hàm kiêng kị bài xích.Tóm lại là cảm giác một tia khí tức loáng thoáng bỗng nhiên hội tụ tới trong cơ thể mình.Bất quá sắc mặt Tông Thủ nhất thời là cổ quái vô cùng.- Khí tức này, chẳng lẽ chính là cái gọi là hoàng đạo chi khí?Cái gọi là hoàng đạo chi khí kỳ thật chính là tâm ý nhân niệm cùng thực lực quốc gia hội tụ, khi tới trình độ nhất định thì sẽ tụ tập là thật chất tiến tới gia thân vương khí. Thứ này chỗ tốt không ít, có vương đạo chi khí hộ thể, mặc kệ người phương nào muốn muốn ám sát đều cần trả giá một cái giá thật lớn.Mà nếu có thể vận dụng tốt, mượn xu thế của một quốc gia cho dù là một kẻ không tập võ đạo cũng có thể tru sát võ tu cùng Linh Sư cao giai.Bất quá chỗ hỏng chính là bị thiên địa cầm cố, tuổi thọ tiêu giảm, vô luận võ đạo linh pháp đều có trở ngại.Vì vậy có cái gọi là vương đạo võ học, không tu ý hồn phách thần, chỉ chuyên tinh võ đạo ý niệm xu thế. Nếu là Quốc Cường dân yên, quân thế cường thịnh đồng dạng có thể chống lại cường giả thế gian.Giống như Lục gia chiếm cứ 800 tiểu thế giới, tộc hắn dù chiến cùng thánh cảnh cường giả cũng có thể không rơi vào thế hạ phong.Bất quá theo Tông Thủ biết, muốn ngưng tụ ra hoàng đạo chi khí, ít nhất cũng phải có hơn trăm triệu nhân khẩu, mà chân chính có vương triều căn cơ, nhân tâm sở hướng mới làm được.Càn Thiên Sơn thành, tuy là có được năm vực nhưng phần lớn đều là nước phụ thuộc thành trì. Trực thuộc chi thành chỉ có mười, nhân khẩu tám ngàn vạn. Mà chỉ xây thành trì mười năm, có lẽ phần lớn chưa quy tâm, hơn nữa thế tử hắn tình hình hiện nay cũng chỉ mới là Chủ thiếu quốc nghi.Bằng một chút tiền vốn này làm sao lại tụ Vương đạo chi khí được?Thứ này, đối với người khác là cầu còn không được nhưng đối với hắn mà nói, quả thực chính là độc dược.Thiên địa đều có pháp quy, hoàng đạo chi khí cố nhiên cường hoành nhưng đối với tự nhiên có nhiều hạn chế.Tông Thủ chính thức để ý là võ đạo chi cực, không có gì hứng thú vương đạo võ học có cái gì thành tựu.Vốn tính toán của hắn là đoạt được Yêu Vương vị, lại tìm một bảo vật bí pháp trong trí nhớ giải quyết phức tạp này hoặc là thời gian không kịp liền trực tiếp tuyển một anh tài trong tộc Tông thị rồi thoái vị.Không nghĩ tới thứ này sẽ đến nhanh như vậy.Chỉ là những khí tức này tụ tập xong thì mãi không tiêu tán, cực kỳ ngoan cố quanh quẩn chui vào thân teher hắn. Vô luận chân khí trong cơ thể hắn cùng hồn lực khu trục như thế nào đều không tiêu tan. Đến cuối cùng lại dần dần có xu thế dung hợp thân thể của hắn.Đang mặt mồ hôi lạnh, âm thầm kêu khổ thì Tông Thủ xẹt qua linh cảm "nhìn" hồn hải của chính mình, Hư Linh kiếm phiêu phù ở trung ương vòng xoáy.- Ngược lại đã quên! Ta còn có nguyên thần thứ hai!Nguyên thần thứ hai chính là hồn niệm của hắn hóa thân, cũng là một bộ phận thần hồn của thân thể hắn. Dùng nó thu nạp vương đạo chi khí hơn phân nửa có thể thành.Bất quá khi ý niệm này nổi lên thì không khỏi âm thầm đau lòng. Hư Linh chi kiếm là hắn thật vất vả mới ngưng tụ, bao hàm nuôi dưỡng tới nay đã tốn hao vô số tinh lực, mỗi ngày ở bên trong dùng hồn lực tôi rèn, thỉnh thoảng rót vào phù văn.Chỉ là giờ phút này hi sinh Hư Linh kiếm so với thân thể thần hồn bị vương đạo chi khí nhuộm dần thì có lợi hơn.Không chút do dự, theo ý niệm của Tông Thủ, Hư Linh kiếm không ngừng hấp thu khí tức này.Chỉ một lát sau, thân kiếm Nguyên Nhất Kiếm lộ ra ngưng thực vô cùng, dần dần chuyển thành màu sắc vàng kim.Thậm chí Tông Thủ rõ ràng cảm nhận được, ở trong thân kiếm kia ẩn chứa uy năng mênh mông.Tông Thủ cũng không lấy mừng đổi buồn, biến cố lần này xem như triệt để quấy rầy tất cả quy hoạch tương lai của hắn.Có lẽ đổi tên nguyên thần thứ hai là Hoàng đạo Nguyên Nhất Kiếm, ngày sau cũng không biết nên xử trí như thế nào mới tốt. Dùng Hư Linh chi kiếm ngăn cản cũng không phải là kế lâu dài.Cũng may khí tức tụ kết minh hoàng chỉ có vài tia, sau khi hấp thụ, Tông Thủ lại nhăn lại lông mày, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Tông Nguyên. Hắn giờ phút này duy nhất có thể nghĩ đến chính là chuyện xấu này.Cuộc chiến Hải Hạp đúng là vì tranh giành thực lực quốc gia. Ngàn quân đạp trận chấn nhiếp Vân Hà Liệt Diễm hai thành, khiến cho ngắn hạn không cách nào vì hoạn.Nhưng chỉ nhiều hơn một cái vô song mà thôi, danh vọng đại thịnh, thu nạp tâm những người này không thể khiến cho thực lực quốc gia của mình mạnh đến trình độ bực này? Còn không có đăng cơ đã tụ ra một tia hoàng đạo chi khí, thật sự là kỳ quái!Tiếp theo trong nháy mắt, Tông Thủ thì lại có chút hiểu được, sau đó là sắc mặt xanh trắng biến ảo.Hẳn là nguyên nhân bởi vì chính mình?Xu thế của một quốc gia liên quan đến danh vọng, nhân tài, dân sinh, binh lực các mặt. Tông Nguyên có thể làm cho Càn Thiên Sơn thành quân thế cường thịnh, như vậy chính mình rồi? Nếu bàn về trận chiến chi đạo, mình là tự hỏi bao trùm phía trên Tông Nguyên.Tông Nguyên tuy là tướng tài vô song nhưng dù sao còn lộ ra non nớt, so không được hắn ở hậu thế, kinh nghiệm đại chiến trăm ngàn trận, rèn luyện ra tài nghệ chỉ huy.Đúng lúc này, hắn hận không thể trước mặt mọi người tự tát mình một cái.Tất cả tính kế của hắn lại cứ thiên vào nhân tố của mình.Lập tức Tông Thủ ủ rũ, không có một chút hăng hái lúc trước.Yêu Vương vị này đúng là một cái hố sâu. Đậu xanh rau má! Điều này thật quá lừa đảo, cũng may lần này có Nguyên Nhất Kiếm có thể thay thế bản thể, lúc này mới bảo lưu khả năng vãn hồi.Người bên cạnh lại đều không có cảm giác. Thấy Tông Thủ không có vẻ vui mừng, ngược lại thần sắc ảm đạm thì đều cho rằng Tông Thủ vì sự tình ngày hôm nay mà đau lòng.Mọi người không khỏi có chút động, Tông Thủ sát phạt quyết đoán, tâm ngoan thủ lạt, cố nhiên là làm cho người kính sợ.Nhưng lúc này phảng phất là thần sắc thương cảm đau lòng, rõ ràng cũng không phải người hiếu sát, thì càng làm lòng người yên tĩnh.Ngay cả Tông Sư Nguyên bị chặt một tay cũng có ánh mắt dao động hiện ra mấy phần hối hận.Hổ Thiên Thu là người thô kệch, không có nhiều cảm xúc như vậy, hắn có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu nói:- Nước không thể một ngày vô chủ! Kính xin thế tử dời bước tiến về trước Sùng Chính Điện đăng cơ, kế nhiệm Yêu Vương!Tông Thủ lúc này mới bỗng dưng bừng tỉnh, nhìn đỉnh Càn Thiên Sơn rồi sau đó là nhịn không được cười to. Việc này đã thành kết cục đã định, chính mình có suy nghĩ thế nào cũng vô dụng, tối đa ngày sau lại nghĩ biện pháp. Bây giờ còn đem chánh sự xử lý thỏa đáng cái đã.Tông Thủ cảm thấy một bước cuối cùng hoàn thành, mình cũng xem như triệt để chấm dứt nguyện vọng của Tông Thủ tâm chướng tiêu trừ, tu vi của chính mình sẽ có tiến cảnh không nhỏ. Ngày sau tu hành cũng có thể tiêu trừ tâm ma.