Thời điểm tu vi mạnh mẽ mới có thể chống cự. Nhưng mà Dạ Ma nhất tộc vẫn tinh thông cơ quan và cách tránh né tuyệt luân. Phật môn Đại Nhật Như Lai một thân một mình dùng bảo quang trấn áp thế giới, lại khiến hàng tỉ đại quân Dạ Ma cũng không dám xâm phạm, bảo vệ mấy chục thế giới chung quanh an bình. - Bệ hạ cẩn thận! Dường như có chút không đúng. Tông Thủ lâm vào trong suy nghĩ, bên cạnh truyền ra tiếng nhắc nhở của Trầm Nguyệt Hiên. Thần niệm sinh ra một tia cảm giác kinh hãi, Tông Thủ cũng không như suy tư thế nào, thao túng Bích Hỏa Huyền Quy, mạnh mẽ thiên tướng hơi nghiêng, lần nữa gia tốc. Trong nháy mắt tiếp theo chỉ thấy mấy trăm chấm nhỏ màu đen và bốn vách tường lập tức bổ tới từ bốn phía. Sau đó vô thanh vô tức nổ bung, một đoàn hắc quang bành trướng nổ tan. Thời điểm dị thường khôi phục lại Tông Thủ cũng chỉ thấy vật chất sau lưng bị ‘ thôn phệ ’ toàn bộ, cũng bị chôn vùi! Những tính chất cấu tạo của đất đai cùng vách tường không có nửa điểm bảo tồn, giống như chẳng hề tồn tại. - Đại Yên Diệt Thuật? Sắc mặt Tông Thủ tái nhợt, nhìn kỹ bản vẽ trong tay, xác thực chứng nhận cũng ghi lại tương quan. Lúc này mới hỏi Trầm Nguyệt Hiên: - Đây là bộ phận Mặc gia mất đi truyền thừa. Năm đó vì thiết kế mộ cung cho tần hoàng mà mười vị châu báu sư cũng không phải mỗi người đều lưu truyền thừa lại. Trầm Nguyệt Hiên đem hết toàn lực, mấy tháng này chỉ có thể tìm được ba người. Trong mộ cơ quan của Tần hoàng dĩ nhiêu thiếu thốn. Trầm Nguyệt Hiên cười khổ: - Khu vực kế bên đúng là tổ sư của ta thao túng xây dựng. Nơi này cấm chế không đúng... Tông Thủ nghe vậy gật đầu, đây chính là tần hoàng cải biến sau đó. Trầm Nguyệt Hiên lại nói: - Cũng may không động tới kết cấu vốn có, không hiện ra sơ hở, mặc dù cải tiến cũng là có hạn. Thần biết được thứ nhất là biết thứ hai, nhưng mà cần phải có thời gian suy nghĩ cẩn thận. Tông Thủ lại lắc đầu: - Cửu Cửu trọng dương, chỉ có một ngày mà thôi. Mặc dù cơ quan linh trận bị cải biến, bốn người bọn họ liên thủ thực sự không sợ. Mặc dù có hung hiểm gì cũng tự tin có thể thừa nhận. Âm sát chi lực quá mức dày đặc, khả năng có những chuyện không tưởng tượng nổi xảy ra. Cửu Cửu trọng dương về sau dương lực dần dần nhạt, bọn hắn tại đây tần hoàng trong mộ, tối đa chỉ có thể đủ dừng lại ba ngày, thời gian thật sự lãng phí không dậy nổi. Một đường mạnh mẽ đâm tới, quả nhiên chỉ hơn mười hô hấp đi vào đường rẽ bị phong bế. Phía trước nhìn như tuyệt lộ, Tông Thủ lại ném một cái bàn có khảm trăm tinh thạch tới trước. Rồi sau đó hắc quang lóe lên, cũng vô thanh vô tức, khiến cho phạm vi mười dặm gần đó biến mất toàn bộ. Nhưng mà lại cũng không phải Yên Diệt chi pháp, mà là bắt chước Vô Lượng Chung Thủy thần thông. Lúc này bốn người một thú xuất hiện cái hố lớn. Mà dưới cái động là một con đường. Tông Thủ mỉm cười, thúc dục Bích Hỏa Huyền Quy hóa quang hạ xuống. Đây mới thực sự là tần hoàng mộ, tầng bên ngoài kỳ thật là mộ giả che giấu tai mắt mà thôi. Thiệt giả hai tầng cũng điệp gia, mặc dù bên trong sử dụng linh trận cơ quan, nhưng mà giông như đúc che giấu thế gian. Nhưng mà tới tầng này càng hung hiểm. Chỉ một lát sau, âm thanh ‘ thùng thùng ’ liên tục nổ vang, cả thân hình Bích Hỏa Huyền Quy lập tức sáng ngời. Nhưng mười mũi tên có lực lượng một kích toàn lực của thần cảnh sơ giai xen lẫn hàng trăm hàng ngàn cung nỏ trùng trùng điệp điệp nện vào hai mặt thuẫn. Mặc dù Bích Hỏa Huyền Quy lực lớn vô cùng cũng không chịu nổi. Hai mặt thuẫn càng xuất hiện không ít vết sâu. Khiến cho bích hỏa đau lòng không thôi, đây là hai tấm chấn mới tấn chức tiên khí, hắn đến tay không tới mười ngày mà thôi. Trong khoảng thời gian ngắn lại có chút ít sợ hãi rụt rè, không dám vọt tới trước. Tông Thủ cười lên, mạnh mẽ đá một cước vào đầu của Bích Hỏa Huyền Quy. - Chỉ hư hai cái phá thuẫn mà thôi, sau này ta tìm thứ tốt hơn cho ngươi, ngươi sợ cái gì mà sợ? Hai kiện tiên bảo bình thường có thể sử dụng cả đời sao? Bích Hỏa Huyền Quy mừng rỡ, vì vậy hai tấm chấn không ngừng chuyển động. Lúc này đây lại rất sợ lại không sợ thuẫn của mình bị phá ná. Thậm chí cố ý cầm thuẫn đi va chạm những mũi tên thần cảnh kia. Thẳng đến khi Tông Thủ không thể nhịn được nữa lại một cước đá ra mới thu liễm. - Ân? Tại đây đã có người? Đi qua mộc góc càng ngày càng tới gần vòm trời của chủ mộ thất. Tông Thủ bỗng nhiên nhận thấy phía trước có chấn động. Có linh trận cách trở, linh thức của Tông Thủ không thể tỏa ra xa được, nhưng mà lại nghe bên kia có âm thanh giao kích, linh pháp nổ vang. Đây là điểm Tông Thủ có hại chịu thiệt nhất, cho dù mượn nhờ võ học vương đạo và chiến lực có thể sánh bằng Thánh Cảnh nhưng mà thần niệm thì xa xa không bằng, rất nhiều thời điểm cũng gặp cực hạn. Cũng không biết người bên kia là người phương nào, rõ ràng dám tiến vào trong chủ mộ trước tiên. Hơi hơi do dự, Tông Thủ lại cho Bích Hỏa Huyền Quy đi qua một con đường rẽ khác. Trong nội cung của mộ thất thì bốn phía thông suốt, đi thông tới chủ mộ không phải chỉ có một đường. Trước mắt hắn cũng không vội trong nhất thời, càng không nguyện nhìn thấy mười hai đồng nhân cũng xuất hiện xung đột gì đó. Kỳ thật có thể đi vào chủ mộ càng nhiều càng tốt. Cường giả càng nhiều thì áp lực trận pháp trong mộ càng nhỏ. Huyền cơ trong tần hòng mộ này không chỉ có linh trận đồ giấy của Trọng Huyền, còn có phân bố cơ quan của Mặc môn, nhiều nhất chỉ nắm giữ một hai mà thôi. Nhưng mà một hai phần mười này không phải ai cũng có thể có được. Tiến vào chủ mộ thất quá sớm chính là đi tìm chết. Mục tiêu của hắn hiện giờ nhưng lại cái này chính trong mộ khác một nơi. Là Trọng Huyền cái kia trương mộ thất đồ ở bên trong, một chỗ cất giữ vật bồi táng nhà kho. Nhưng mà mà lại chạy thêm một lát thần sắc Tông Thủ hắn ngưng trọng và ra lệnh cho Bích Hỏa Huyền Quy dừng lại. Ngầm nghe trộm thông đạo phía trước phát ra từng tiếng oanh minh đều nhịp. Giống như có mấy vạn gót sắt đang đạp lên mặt đất, khiến cho mặt đất dưới chân rung động lắc lư thật mạnh. Tông Thủ do dự, phải chăng cho Bích Hỏa Huyền Quy quay về từ đường cũ, đi tới một con đường trong mộ. Chợt nghe phía trước truyền tới âm thanh chói tai. - Đạo chích phương nào! Dám phạm ngô hoàng đế cung? Âm thanh hùng hồn, chấn đắc mài tai của người ta đau đớn. Âm thanh như bôn lôi và gia tốc. Chỉ qua hai hô hấp, chỉ thấy một đám thiết kỵ lao tới. Phía trước có ba trăm thiết kỵ chạy song song, nhồi đầy cả một con đường. Xa xa nhìn lại giống như vô cùng vô tận. Thiết kỵ áo giáp màu đen lộ ra khí tức lạnh như băng, không có sinh khí. Khí thế lạnh thấu xương, cơ hồ siêu việt qua Tông Thủ nhìn thấy đạo binh huyền giai. - Quấy bệ hạ an nghỉ, theo tội nên chém, chết đi cho ta! Một tên xông lên đầu dùng búa chém tới. Khiến cho năm người trên Bích Hỏa Huyền Quy đều biến sắc.