Đôi mắt Hồng Cửu Trần đỏ bừng, rất tức giận.Hắn thật đúng là không nắm chắc, Cửu Đô Tiên Đình có làm theo ý Tông Thủ kia, ném hắn ra để bình ổn chuyện này hay không.Thẳng đến khi nghe vài câu sau, lòng mới ổn định lại. Trong nội tâm nổi lên cảm giác vô cùng hoang đường, nhịn không được có loại xúc động muốn cuồng tiếu.Đúng là điên rồi! Chỉ nói vài lời, đã muốn khiến Cửu Đô Tiên Đình bọn hắn nhượng xuất năm cái Tiểu Thiên Thế Giới?Thế gian này, có chuyện dễ dàng vậy sao? Dựa vào gì chứ?Đoán chừng dù là người phương nào, đều sẽ không đáp ứng.Cũng không biết là Phong Thái Cực này tự chủ trương, hay là xuất từ phân phó của Tông Thủ nữa.Nếu thật như thế, thực có thể nói người nọ, đã phát rồ rồi!Quay đầu nhìn về phía bên trên, chỉ thấy lão giả kia, quả nhiên ngạc nhiên biến sắc.- Năm cái Tiểu Thiên Thế Giới? Khẩu khí thật lớn!Người nói chuyện bên dưới, lại là Mộ Phương ở bên tay phải, lúc này đang buông chén rượu xuống, cười lạnh một tiếng.- Ngay cả khách nhân như ta, hôm nay cũng nhìn không được. Chẳng lẽ vị Tông huynh kia không cảm thấy mình công phu sư tử ngoạm sao? Ngươi hôm nay chỉ là nửa cái Tiểu Thiên Thế Giới, rõ ràng cũng --Giọng nói còn chưa xong, Phong Thái Cực đã thần sắc hờ hững nói:- Không dối gạt các hạ, ba nhà còn lại cũng giống như vậy! Vừa vặn đều ở đây, cũng đỡ cho ta đi từng nhà thông cáo. Thiên Phương Tu Hội, Huyền Linh Hưu Hội, cùng với Cực Tuyệt Tiên Đình. Đều cần giao ra đầu người đầu sỏ lần này, tế tướng sĩ tử thương của Đại Kiền ta, cũng cần nhượng xuất năm cái Tiểu Thiên Thế Giới. Nếu vậy thì chuyện lần này có thể chấm dứt!Trong phòng một hồi yên lặng. Kể cả Đàm Kính, đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn Phong Thái Cực.Lời vừa rồi, cũng không phải chỉ nhắm vào một mình Cửu Đô Tiên Đình.Mà là toàn bộ thế lực tứ phươngNgười này là muốn thế nào? Điều kiện như vậy, dù bốn thế lực vốn không có ý liên thủ, vậy thì lúc này cũng bị buộc phải đứng chung một chỗ.Yên tĩnh thật lâu, trong thính đường tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, cuối cùng vẫn là lão giả kia mở miệng.- Điều kiện này, phải chăng hơi quá mức hoang đường? Không nói đến đầu Vô Tướng Thần Ma kia nói như vậy, hẳn là có ý đồ khó lường. Mặc dù là thực, cũng không có lý nào vì thế yêu cầu Cửu Đô Tiên Đình ta cắt đất được!Phong Thái Cực ngay cả mí mắt cũng chưa từng nhấc, thản nhiên nói:- Giá trị tánh mạng quân thượng nhà ta chẳng lẽ không bằng năm cái Tiểu Thiên Thế Giới sao? Có thể tùy ý để các ngươi tính toán? Hôm nay nếu buông tha như vậy, như vậy nhà khác noi theo, vậy phải làm sao? Đại Càn ta tử thương hơn mười vạn người, chẳng lẽ cứ như vậy chết không sao? Không cần nói nhảm nữa, chỉ cần nói giao hay không thôi!Lão giả kia cuối cùng không thể duy trì khí độ ôn hòa nữa, trên mặt hơi hiện gân xanh, rõ ràng đang mạnh mẽ đè nén nộ khí. Cười lạnh không thôi:- Như vậy nếu Cửu Đô Tiên Đình ta không chịu thì sao?- Tự nhiên là chiến!Phong Thái Cực hoàn toàn chưa từng do dự, đáp rất nghiêm túc. Ý nghĩa lời nói âm vang, toàn thân kiếm ý bừng bừng phấn chấn, giống như kiếm ra khỏi vỏ vậy.- Quân thượng có nói, các ngươi nếu không cho, Đại Càn ta sẽ tự mình tới lấy!Lão giả lập tức giật mình, tiếp theo cuồng thanh cười to.- Tốt một cái tự mình tới lấy! Cổ Nguyệt ta sống hơn sáu ngàn năm, vẫn là lần đầu thấy tiểu nhi không biết cân lượng, cuồng vọng tự đại như thế!Tiếng cười thật lâu không dứt, chấn động trong sảnh.Hồn niệm mênh mông cuồn cuộn bỗng dưng mở ra, khiến trong đại sảnh cuồng phong nổi lên.Phong Thái Cực đang đứng đó, bị ý niệm kia áp bách, toàn thân cốt cách đều không ngừng phát ra tiếng vang rất nhỏ.Trong cơ thể huyết nhục trong nháy mắt nội thương vô số, cốt cách cao thấp cũng xuất hiện vô số vết rạn.Trong miệng hơi tanh, nhưng vẫn nuốt xuống. Vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, chưa từng có nửa phần lay động.Phong Thái Cực hắn một thân ngông nghênh, há có thể cùi người trước loại người như vậy.Trong nội tâm một cổ hung ác lệ khí vọt lên, âm thầm cười lạnh, có bản lĩnh Cổ Nguyệt ngươi cứ nghiền chết ta ở đây đi!Tựa hồ thấy không áp được Phong Thái Cực, tiếng cười của Cổ Nguyệt cuối cùng dần dần dừng lại. Sắc mặt đông lạnh như sương, lại không nói lời nào, lâm vào suy ngẫm.Ngược lại Hồng Cửu Trần bên cnahj đã hừ lạnh mở miệng:- Si tâm vọng tưởng! Có thể bút! Trở về nói cho Tông Thủ, ta nghe nói hắn trước kia chỉ là một đứa bé bị Lục gia vứt bỏ, thất vĩ tạp hồ huyết duệ. May mắn mới có thể có được địa vị như ngày nay. Đừng tưởng rằng có Chí Cảnh Thánh Tôn làm sư thì có thể muốn làm gì thì làm! Khiến Cửu Đô Tiên Đình ta cắt đất, bằng hắn cũng xứng sao!Phong Thái Cực nghe thế liền khẽ giật mình, Lục gia vứt bỏ? Thất vĩ tạp hồ huyết duệ?Những người này đối với Tông Thủ, ngược lại hiểu rất rõ.Trong lồng ngực mặc dù tất giận, nhưng cũng không nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu.- Những lời này, ta tất nhiên sẽ chuyển cáo quân thượng biết!Người này nói, coi như là sự thật. Bất quá sau khi chuyển cáo Tông Thủ sẽ có hậu quả gì, cũng không phải là hắn có khả năng biết được.Theo hắn biết, người kia tuyệt không phải là hạng người hiền lạnh có thể mặc người khi nhục chửi mắng.Nếu có khả năng, hắn cũng muốn rút kiếm chém người này ngay tại chỗ.Vẫn nhìn Cổ Nguyệt, nơi đây người có thể đại biểu Cửu Đô Tiên Đình cũng chỉ có vị Thần Cảnh Tôn Giả này thôi.Lão giả kia híp mắt, sau suốt nửa khắc mới tựa hồ tự định giá thỏa đáng.- Sứ giả xin thứ lỗi! Việc này Cổ Nguyệt không thể làm chủ, cần phải hồi bẩm tiên đình, đợi bên kia hồi phục. Bất quá chuyện bực này, Thánh đế hắn hơn phân nửa sẽ không để ý tới. Cũng thỉnh quân thượng nhà ngươi, cẩn thận ngẫm lại, không nên hành động theo cảm tình.Trong ngôn ngữ cũng cực kỳ bình thản.- Tự nhiên nếu quân thượng thực muốn chiến, Cửu Đô Thánh Đình ta cũng không sợ!Hồng Cửu Trần rõ ràng ngoài ý muốn không thôi, không ngờ Cổ Nguyệt lại nói yếu thế như vậy.Thẳng đến khi trông thấy trong mắt lão giả kia ẩn sâu khinh miệt chán ghét, mới mới ngăn chặn nỗi lòng lại.Biết được vị này tất có tính toán. Chuyện lần này tuyệt không đơn giản.Chỉ thoáng suy ngẫm, liền đã biết đây đơn giản chỉ là tạm thời kéo dài thôi.Tông Thủ lực lượng mười phần như thế, quả thật khiến người nghi ngờ, tất có ẩn khuất. Phong Thái Cực nói ban nãy cũng không giống đang đàm phán, ngược lại là khiêu khích thì đúng hơn.Lập tức im lặng, không nói gì nữa.Phong Thái Cực cũng có chút gật đầu:- Đã biết.Sau đó lại chuyển hướng mấy người còn lại, mắt hàm ý hỏi thăm.Mộ Phương tương đối cẩn thận, chỉ thản nhiên nói:- Việc này trọng đại, Mộ Phương cũng cần xin ý mấy vị nguyên lão trong Tu Hội, khi đó hòa hay chiến, đều có trả lời thuyết phục.Phục Việt tán nhân thì trực tiếp ‘ hắc ’ một tiếng:- Nói cho tên tiểu nhi cuồng vọng Tông Thủ kia! Chẳng lẽ hắn thật cho rằng mình là nhân vật nào rồi sao? Mặc dù những chuyện kia thật là chúng ta làm thì hắn có thể làm gì?