Lại nhớ đến những rung động lúc ổn định lực lượng nghịch tố, thì ra là vì nguyên nhân như vậy.Mà những người còn lại, phần nhiều là vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời ẩn giấu một chút chờ mong.Thuần huyết không thay đổi, một Lục Thủ xuất hiện cũng đã là kỳ tích rồi, mọi người cũng không chờ đợi gì nhiều thêm.Bất quá, có thể khiến huyết mạch đạt đến mức cả toàn tộc cùng ngược dòng thì đề thăng nhất định không nhỏ rồi ——Trách không được Thánh bi Phần Không lại đưa một Lục Hàm Yên bị nhốt trong ngục hai mươi năm lên vị trí Trữ Quân đệ nhị!Lúc này không có người nào lưu ý đến những lời đề cập đến Lục Thiên Thanh của Thánh Nữ Phần Không.Chỉ có một mình Lục Vân Qua là sợ hãi trong lòng, nhớ lại việc của ngày ấy.Lúc đó Lục Thiên Thanh rõ ràng là có biểu hiện bị giết, chỉ tiếc bản thân mình chưa từng cảnh giác qua.Lại ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ thấy Tuyên Hoa và Huyền Diệp đều là vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị ngưng trọng. Nét mặt của người trước cũng đầy vẻ che giấu.Bất quá ánh mắt của hai người đều hàm chứa một phần sát ý nhìn về phía người đã cao giọng đặt câu hỏi chất vấn Thánh Nữ đứng trong đám người kia.Lục Vân Qua là người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ giật mình một cái thì đã biết được nguyên nhân.Người này thoạt nhìn như không phục mà chất vấn, nhưng trong lòng lại chứa ý đồ khó lường!Ở trước mặt tất cả mọi người chất vấn những lời này, thực sự là có thể tiêu diệt những suy nghĩ lo lắng khác, đồng thời có hiềm nghi dao động nhân tâm.Vì muốn tạo thế cho mẫu tử kia sao? Người này, phải giết!Suy nghĩ này vừa lóe qua đầu hắn thì chợt nghe phía trên không trung, có một tiếng nói hùng hồn khoan thai vang lên.- Hai mươi năm trước, vì một mình nàng tự ý cùng người của ngoại tộc kết hợp với nhau, nên bị Lục gia ta nhận định là kẻ có tội. Hôm nay nàng lại trở thành Trữ Quân đệ nhị của Thánh Đình Lục gia ta. Còn đứa trẻ từng bị cho rằng là kẻ làm ô bẩn dòng máu thuần khiết của Lục gia ta nay lại trở thành người có dòng máu thuần khiết duy nhất trong các hậu duệ Lục gia! Tế tư hôm nay, chính là người đứng đầu Hình điện năm xưa, xử phạt năm đó có phải là có chút qua loa không?Lục Vân Qua theo tiếng nhìn qua, mi mắt giần giật.Người nói chính là Phương Tuyệt, chủ nhân của Thương Viêm Điện!Nỗi tức giận dâng trào trong lòng, nay cũng đã đóng băng một phần.Hai mươi năm trước, Điện chủ Hình điện chính Tuyên Hoa. Mũi nhọn trong những lời đó chỉ thẳng về phía Tuyên Hoa, người phán định xử trí năm đó!Đây là muốn lật lại bản án cũ hay sao?Ánh mắt của Tuyên Hoa giờ đã lạnh như kim châm, đồng thời nhìn qua bên kia.Phương Tuyệt lại hồn nhiên như không, nở một nụ cười nhạt đáp trả.- Chỉ vì hình phạt hoang đường này, Trữ Quân thuần huyết của Lục gia ta, Chí Cảnh Thánh Tôn tương lai, cả hai người này đều lưu lạc ở bên ngoài, không thể quay lại Thánh Đình. Cũng may ông trời có mắt, thiếu chủ chưa sớm bỏ mình ngã xuống, giãy dụa sống đến nay. Bằng không, tổn thất của Phần không Lục gia ta, một giới một quốc gia có thể trả nổi sao?Tuyên Hoa nhíu nhíu mày, muốn mở miệng trả lời, nhưng rồi dừng lại, á khẩu không nói được.Đưa mắt nhìn bốn phía, rõ ràng thấy chung quanh có hơn mười tầm mắt nhìn qua, có oán trách, lại có cảnh cáo.Tuyên Hoa cũng không thèm biện giải nữa, chỉ hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh phẩy tay áo một cái.Đối với chất vấn của Phương Tuyệt, Tuyên Hoa hoàn toàn không phản ứng, đạp không khí mà đi.Còn Huyền Diệp vẫn ở trên không trung thì khe khẽ thở dài. Vẻ mặt quỷ dị, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.Ánh mắt của Lục Bắc Võ vẫn u ám, như cũ nhìn hai cái tên ở trên đỉnh tấm bia đá.Tựa hồ như muốn xuyên qua những cái tên này trông thấy một người vậy…….- Ý của các hạ là muốn thuần phục ta sao?Ở trên không trung bên ngoài Minh Ngục bị nghiền nát, Tông Thủ nhìn trên nhìn dưới quan sát Diệp Hiên.Nói không hứng thú thì chính là gạt người. Tuy hắn chưa có dịp kiến thức qua kiếm thuật của người này,nhưng giữa những người tu kiếm luôn luôn có phản ứng, cảm ứng cực kỳ linh mẫn với nhau.Người trước mặt này, là một vị kiếm giả thuần túy nhất, không pha trộn gì cả.Kiếm thuật tuyệt đỉnh, người này hẳn đã đến đỉnh cao nhất của Hồn Cảnh rồi. Chỉ kém nửa bước thôi thì kiếm thuật nhập thần, thần nhi minh chi, cố năng hợp đạo —— (kiếm thuật sẽ trở nên tinh thuần, thần thái sáng lạn/ý nghĩ rộng mở, vì có thể Hợp Đạo)Chiến lực chỉ sợ so với Ngao Khôn lúc còn chưa nắm giữ được phương pháp tồn tại, tấn giai thành Thánh Cảnh mạnh hơn mấy lần nữa!Tông Thủ hắn cũng chưa chắc đánh lại người này.Có người như vậy sẵn sàng thuần phục nghe lời làm việc, đó quả thật chính là có được một tùy tùng siêu cấp luôn đi bên cạnh.Nhìn thấy kẻ nào chướng mắt thì sửa chữa kẻ đó. Chỉ cần không gặp phải Thánh Tôn Chí Cảnh thì không vấn đề gì cả. Nhưng nếu gặp phải Tôn giả Thánh Cảnh thì cũng có thể khiêu khích đánh nhau một trận cũng không sai.Bất quá hắn có tự mình hiểu lấy, nhà mình chỉ là một miếu nhỏ, sợ chứa không được vị đại thần này mất.Với một vị kiếm giả cường hoành như vậy, sao có thể chỉ là vật trong ao mình cơ chứ? Bản thân cũng chưa chắc chiếm được lòng thuần phục thật tình của người này.Suy ngẫm trong chốc lát, Tông Thủ vẫn là lắc đầu.- Nếu các hạ muốn hiệu lực là Trữ Quân đệ nhất của Thánh Đình Phần Không, thiếu chủ Lục gia, vậy thì xin thứ cho Tông Thủ không thể đáp ứng. Nếu muốn đầu nhập vào Đại Kiền Tiên Đình của cô, thế lực hiện thời do cô sáng lập cũng không cung phụng nổi một tuyệt thế kiếm giả như các hạ đây đâu.Hay nói giỡn, trong Ngọc Bàn ở trong tay Lục Vô Bệnh còn có hơn trăm vị tiên tu.Địa bàn nho nhỏ của hắn sau này còn phải nuôi sống những người này nữa, lại còn là những người có sức ăn vô biên nữa chứ.Chí ít phải ở trong khoảng thời gian ngắn, đánh bại ít nhất là hai mươi thế giới Tiểu Thiên mới đủ để nuôi sống đám người đó.Lại thêm một vị cường nhân Thần Cảnh cao nhất, đem bán Tông Thủ hắn, hắn cũng nuôi không nổi a.Diệp Hiên chỉ lắc đầu cười cười:- Ta nếu muốn đầu nhập Thánh Đình Phần Không, hiệu lực dưới trướng thiếu chủ, như vậy, tất cả những vật tư mà tại hạ muốn cũng là do Thánh Đình cung cấp. Chẳng lẽ thiếu chủ không biết, phàm là Trữ Quân Thánh Đình đều có tư cách điều động một bộ phận tiền tài nhân thủ của Thánh Đình Phần Không sao? Nhất là Trữ Quân đệ nhất của Thánh Đình, chỉ riêng tu giả Thánh Cảnh, cũng có thể cung phụng hơn hai vị rồi. Còn dưới Thần Cảnh thì có thể đạt hơn mười hai người ——Thấy Tông Thủ đối diện nhíu mày, muốn nói gì đó. Diệp Hiên liền ngừng nói, ngược lại quay qua nói với Tông Vị Nhiên kia.- Thiếu chủ không tình nguyện, như vậy lão đại nhân chắc chắn hiểu biết tình cảnh bây giờ của thiếu chủ, chắc sẽ không khước từ đâu nhỉ?- Cái gì mà lão đại nhân? Tông Vị Nhiên giờ vẫn còn rất trẻ mà!Tông Vị Nhiên nghe vậy cũng dở khóc dở cười, sau đó lại vẻ mặt ngưng trọng, suy nghĩ một lúc rồi nói.