Tuyệt Diễm ở phía đối diện lại còn cười đểu, giống như đang chế giễu hắn không biết lượng sức mình.Hai tay Tông Thủ nắm chặt lại một lần nữa, vừa tức vừa hận, hận bản thân mình vô tích sự, tức vì bị Tuyệt Diễm khinh miệt.Kết thúc như thế. Tuyệt đối không được!Dồn nén cơn tức giận lại, nhưng nó lại dần dần tăng lên,tức đến tột cùng.Con ngươi đau đớn, sớm đã khắc cốt ghi tâm không được dùng đến lực dó, cũng không ngừng ăn mòn nguyên hồn của hắn.Nhưng lại không dao động được lòng hắn, khiến ý trí của hắn ngày càng tăng lên.Nhất định phải đi qua đó!Phía sau “ oang” một tiếng nổ vang trời ở Minh Môn, chỉ nhìn thấy dấu vết.Đệ tử của Minh Môn chết vô số, ồ ạt đồn về thanh kiếm Tông Thủ đang khống chế.Khiến một không gian nhão nhẹt bị rách một lỗ hổng to, Tông Thủ đắc ý tiến thêm một bước nữa.Tuyệt Diêm ở phía xa bỗng nhíu mày: “ Minh Môn” phép Minh tử của ngươi, sao có thể xuất chiêu như thế được, nhưng mà vận dụng như thế lẽ nào không quan tâm đến tính mạng sao?Tông Thủ im lặng, lúc này bất gì một lực nào chỉ cần có thể giúp hắn đi vào Uyên Môn, dù hắn có bị hồn bay phếch lạc cũng không tiếc.Hơn nữa, Minh tử này có tiêu hao một ít tuổi thọMinh lực quanh quẩn bên ngoài, bên trong cơ thể cũng cuồn cuộn không ngừng chảy.Bên ngoài cơ thể Tông Thủ, lại hình thanh một đôi cánh, màu xám trắng.Mà bên trong hồn niệm, vòng luân hồi kia tuy có thể luân chuyển bên trong khiến lực sinh tử có thể hồi phục theo chu kì.Do đó, lực sinh tử kia lớn chỉ là một quá trình “ chuyển động”, khiến vòng luân hồi, vận tốc dịch chuyển bị ngưng trệ.Cách nghĩ của Tông Thủ đơn giản, nếu đã dùng linh pháp gì, phép gì thì đều có thể luân phiên hồi phục lại.Vậy phương pha[s duy nhất chính là tự mình không xem trọng vòng luân hồi này là được.Tuyệt Diễm không để ý, quan sát kĩ Tông Thủ, không chỉ trong chốc lát, Ánh mắt trợt lóe lên tia hy vọng, lộ ra vẻ bừng tỉnh.- Không thể làm thêm được điều ác, ma quỷ cũng không được gia nhập vào! Thì là do bạch khí gia nhập vào khu thánh vương, thảo nào hắn không có chút sợ hãi.Nói đến đây, lại cười nhẹ:- Không ngờ sau khi ta rời khỏi Lục gia, lại xuất hiện một vị Thánh Vương như thế này.Chứa đầy ý chế giễu, ngôn ngữ tâm tình cũng phức tạp vô cùng.Tông Thủ không quan tâm đến, bước thêm 10 bước nữa lại bị bước tường thép kia cản trở.Tông Thủ cắn mạnh lưỡi mình một cái, khiến bản thân mình đau đớn tột đọ dể tỉnh táo.Sau đó dưới chân lại xuất hiện một đóa đài sen, không phải do Lôi Liệt biến thành, hình thành hỏa sen, mà là do tín nguyện thành lực, ngưng tự biến thành hoa sen thật.Đài sen này hình thành, xung quanh Tông Thủ lại xuất hiện sắc cầu vồng, phật pháp tăng mạnh.Lúc này, hắn bất chấp tất cả, hậu quả thế nào cũng không quan tâm.Chỉ biết đi về phía trước, đi nốt mấy chục bước cuối cùng.- Đài sen.!Tiểu tử này sao lại có mối quan hệ với phật môn nữa!, khí tượng này là do Phật tổ tạo nghiệp.Lần này nói chuyện, như một thiếu nữ thời son sắt, một đốm lửa đỏ lóe lên là Tuyệt Diêm đã xuất hiên ngay bên cạnh.Sững sờ nhìn mấy chục trượng, đã từng đau khổ nhiều nên giờ hoàn toàn mất đi lí trí của một thanh niên ưu tú.Tuyệt Diễm cũng đang sững sờ, nhìn những điểm đen trắng lúc ẩn lúc hiện sau lưng Tông ThủTuy vẫn chưa hiển thị hoàn toàn, nhưng cũng khiến mọi người cảm thấy hồi hộp, tim đập thình thịch.Lát sau, sau khi Tông Thủ bước thêm 10 bước nữa, Tuyệt Diễm mới lấy lại tinh thần.- Thì ra chúng ta đã quá coi thường hắn, năng lượng phật môn vô số.Tuyệt Diễm yếu ớt thở dài dang tay ra nhìn người đối diện tiến về phía trước.Đã nhìn rõ Tông Thủ, rõ ràng đã đến điểm cuối cường nỗ.Da thịt từ trên xuống dưới giãn nở, máu dính vào quần áo, thả thân mình những nơi có khung sương cũng xuất hiện những đường nứt không bình thường.Đây là da thịt của hắn, đã không còn coi trọng nữa.Cũng chắc chắn rằng không thể gánh chịu thêm nữa, những đám lửa màu đen, sinh tử, Thủy Kì Lân bảo bệ vằn nước.Lúc này, huyết khí của Tông Thủ đang chảy ngược, cấm dùng thuật tăng thân hình, lại thực hiện nhiệm vụ chống đỡ hơn mười loại phép thần thông.Tiên cảnh thời kì đầu, thể hiện rõ thực lực vượt qua thần cảnh thời kì đầu. Hơn cả mức bình thường.Cái giá phải trả đó là thân thể.Lúc này thể hiện pháp thuật càng giống như ép một con lạc đà thành một cọng rơm.Càng khiến Tuyệt Diễm nhíu mày đó là Phiến Minh Môn.Oan hồn tụ tập, kêu khóc não nề, mở của Minh Môn mới biết đã khiến hàng ngàn không gian địa ngục biến thành một địa ngục thật sựCàng có cảm thấy xung quanh có hơn 10 Minh môn chết trên thế gia, có vô số những quan niệm mạnh mẽ, chính đáng đang đến.Cho dù biết rõ có cảnh khí trấn áp ở đây cũng không thể ngăn cản được.Nghĩ kĩ lại, Tuyệt Diễm không ngừng lắc đầu, hắn cũng không muốn biến Minh Ngục nhà họ Lục thành một địa ngục thực sự trên thế gian.Minh thế hỗn loạn, những người kia lại nóng lòng?Từ tay bắn ra một phát, một phép kiếm nhập vào, càn không phải ép bức mà là trực tiếp phi thẳng đến nguyên hồn Tông ThủTông Thủ cũng có cảm giác tâm thần chấn động, chỉ nghe được một câu của Tuyệt Diễm:- Phức tạp vô cùng. Nực cười.Nhưng mà toàn thân bỗng dưng bay ngược ra, lùi ra phía sau cả trăm mét, qua cả đám mây đen.Sau đó khi ý thức được cũng không thể tập hợp lại được nữa,cảm giác khó chịu như muốn đi chết.Điều trông thấy cuối cùng chính là cô gái bên ngoài đám sương mù, gương mặt bất ngờ.Tiếp đến lại là một trái tim huyền diệu không thể đón nhận một nhát kiếm quang hóa nào nữa, lại tự mình trở về hồn hải Tông Thủ.Còn quan niệm của Tông Thủ cũng rơi vào trạng thái hôn mê triệt để.Lục Hàm Yên dựa vào cây đại thụ, cũng không biết đang nghĩ gì liền phát ra một bó tơ quấn chặt người Tông Thủ kéo về phía mình.Lập tức nhìn thấy một đôi nam nữ cũng đi ra từ đám sương đen đấy.Vì thế lại sửng sốt hét lên: ” Thánh Tôn!Cũng không nghĩ gì, cả kéo cả thân hình về phía sau bảo vệ.- Thánh Tôn, người thanh niên này vi pham quy tắc địa ngục, tuy là có tội nhưng người ở trong địa ngục chẳng khác nào đang chịu cực hình hon nữa quy tắc của nhà họ Lục chúng ta phải vượt qua 9 tầng cửa uyên môn mới có thể rửa hết tội.Suy đoán như vây, nhưng Tông Thủ địch không lại tên Tần ma vô tướng kia, may mắn mới có thể thoát ra được.Lúc này nhìn thấy hai người đi ra từ đám mây đen là biết tình hình có cái gì đó không ổn.Vì thế trong lời nói, không hay không biết nói ra hết, sau khi nói song mới ý thức được những lời này là không kính trọng Thánh TônTuyệt Diễm cũng không quan tâm, dùng ánh mắt nghi đa nghi nhìn Tông Thủ, lại liếc nhìn Lục Hàm Yên, sau đó lại cười:- Chẳng lẽ đây là tình mẫu tử sao?Lục Hàm Yên nhíu mày, càng nghi ngờ tính trời tính, trời tính gì mà trời tính?Còn Tuyệt Diễm thì không nghe thấy mấy từ trước đó.- Cũng đúng, tiểu tử ngươi có thể chăm sóc hắn, có thể cho hắn dùng thứ này.Tuyệt Diễm cũng không giải thích gì thêm, tiện tay ném một hộp ngọc đến.