Quách Tương vội đứng dậy đáp lễ, nói:
- Đa tạ năm vị Sử gia thúc thúc. Sử tam thúc, tam thúc đã khỏe hẳn chưa? Sử ngũ thúc, vết thương ở ngực ngũ thúc sao rồi?
Sử Thúc Cương, Sử Mạnh Tiệp cùng nói:
- Đa tạ cô nương quan hoài, đã khỏe hẳn rồi. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Sử Bá Uy chỉ năm cái túi da thú, nói:
- Đây là món quà thứ nhất của Thần điêu đại hiệp mừng sinh nhật của cô nương.
Quách Tương cười, nói:
- Thật là chẳng nhận chẳng được, xem trong túi có cái gì nào? Ồ, điệt nhi đoán trong cái túi của thúc thúc có một con hổ nhỏ, cái túi khác có con báo con, phải không ạ? Thế thì tha hồ chơi với chúng.
Sử Bá Uy lắc đầu, nói:
- Không phải đâu, món quà này là Thần điêu đại hiệp suất lĩnh hơn bảy trăm vị hảo thủ giang hồ đi lấy, tốn công sức không ít đâu.
Nói đoạn mở miệng túi ra. Quách Tương vừa ngó vào đã cả kinh, kêu lên:
- Toàn là tai người?
Sử Bá Uy nói:
- Đúng vậy! Năm cái túi này đựng tổng cộng hai ngàn cái tai tướng sĩ quân Mông Cổ.
Quách Tương chưa hiểu ý, hỏi:
- Nhiều tai người như thế, điệt nhi... biết dùng làm gì?
Quách Tĩnh, Hoàng Dung nghe rõ ràng, cùng rời chỗ, đến trước mặt Sử Bá Uy, ngó vào túi, nghĩ đến lời nói của hai thám tử ban nãy, bất giác vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Hoàng Dung nói:
- Sử đại ca, thì ra quân sĩ Mông Cổ ở bên ngoài thành Tân Dã và Đặng Châu là do... Thần điêu đại hiệp chỉ huy mọi người tiêu diệt ư?
Năm huynh đệ họ Sử vái lạy Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Vợ chồng Quách Tĩnh vội vái đáp lễ. Sử Bá Uy mới nói:
- Thần điêu đại hiệp bảo rằng Quách cô nương hiện ở thành Tương Dương, hôm nay mừng sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, quân Mông Cổ man rợ dám vô lễ xâm phạm, làm cho Quách cô nương kinh hãi, vậy phải giết chúng mới được. Chỉ hận là đại quân Mông Cổ quá lớn, không thể tận diệt, đành suất lĩnh hào kiệt tiêu diệt hai cánh quân tiên phong của chúng trước.
Quách Tĩnh hỏi:
- Thần điêu đại hiệp hiện đang ở đâu? Tại hạ muốn được bái kiến, để thay mặt trăm họ thành Tương Dương cảm tạ.
Mười mấy năm nay Quách Tĩnh chuyên tâm luyện binh thủ thành, rất ít để ý đến chuyện giang hồ du hiệp, còn Dương Quá thì ẩn tính mai danh, giao du phần lớn với những nhân vật không rõ chính tà, cho nên Quách Tĩnh không biết Thần điêu đại hiệp chính là Dương Quá.
Sử Bá Uy nói:
- Thần điêu đại hiệp bận nhiều ngày chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho lệnh ái, nên chưa kịp đến bái kiến Quách đại hiệp và Quách phu nhân, xin tạ tội sau.
Bỗng nghe xa xa có tiếng h, rồi một tiếng nói cất lên:
- Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ phụng mệnh Thần điêu đại hiệp mang quà đến chúc mừng sinh nhật Quách nhị cô nương.
Thanh âm rất nhỏ, tưởng chừng đứt quãng, nhưng người người đều nghe rõ. Quách Tĩnh thấy món quà thứ nhất quá lớn, vội lên tiếng đáp:
- Quách Tĩnh cẩn hậu đài giá.
Giọng nói của Quách Tĩnh hồn hậu nhu hòa, truyền đi rất xa, đoạn cùng Hoàng Dung đi ra đón khách.
Hoàng Dung đứng sánh vai bên chồng, hỏi:
- Tĩnh ca ca có đoán ra Thần điêu đại hiệp là ai chưa?
Quách Tĩnh nói:
- Ta đoán không ra.
Hoàng Dung nói:
- Là Dương Quá đấy!
Quách Tĩnh ngẩn người, rồi sung sướng thốt lên:
- Giỏi quá, giỏi quá! Quá nhi lập được kỳ công như thế, quả là phúc lớn cho Đại Tống.
Hoàng Dung nói:
- Tĩnh ca ca thử đoán xem món quà thứ hai là gì nào?
Quách Tĩnh mỉm cười, nói:
- Dương Quá tài trí trác tuyệt, chỉ có nàng hơn được nó, cũng chỉ có nàng mới đoán trúng tâm tư của nó.
Hoàng Dung lắc đầu, nói:
- Lần này thiếp đoán không ra.
Nghĩ thầm: "Dương Quá vì thành Tương Dương lập đại công, nhưng cứ luôn luôn nói là vì Quách Tương. Nỗi oán hận của hắn đối với vợ chồng ta và Quách Phù chẳng giảm đi chút nào".
Không lâu sau, Trường Tu Quỷ Phàn Nhất Ông cùng tám Quỷ đến nơi, thi lễ với vợ chồng Quách Tĩnh, rồi tới trước mặt Quách Tương, nói:
- Cung chúc cô nương khang ninh an lạc, phúc trạch vô tận! Thần điêu hiệp sai chúng tôi mang món quà thứ hai mừng sinh nhật cô nương.
Quách Tương nói:
- Đa ta, đa tạ.
Chỉ thấy Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ người nào cũng bưng một cái hộp gỗ, nàng sợ bên trong lại đựng tai, mũi người, vội nói:
- Nếu là vật khó coi, xin đừng mở ra.
Đại Đầu Quỷ cười, nói:
- Lần này thì rất dễ coi.
Phàn Nhất Ông mở nắp hộp, lấy ra một cái hỏa pháo lưu tinh rất lớn, châm lửa vào ngòi. Cái hỏa pháo bay vút lên trời, ở lưng chừng trời nổ "đoàng" một tiếng, ánh sáng tung tóe, mưa hoa đầy trời, tạo thành chữ "Cung". Quách Tương vỗ tay cười, reo lên:
- Hay quá, hay quá!
Điếu Tử Quỷ phóng tiếp một cái hỏa pháo, nổ bung trên trời thành chữ "Chúc". Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ phóng hỏa pháo, tạo thành mười chữ lớn "Cung chúc Quách nhị cô nương đa phúc đa thọ". Mười chữ mỗi chữ một màu, lơ lửng cao tít giữa không trung, hồi lâu mới tắt. Quần hùng hoan hô dậy đất. Loại hỏa pháo này do một nghệ nhân lừng danh ở trấn Hán Khẩu là Hoàng Nhất Pháo chế tạo, vô cùng hoa mỹ, có một không hai trên thế gian.
Quách Tĩnh mỉm cười, nghĩ: "Tiểu nữ hài nhi thích món này, khiến Quá nhi phải tốn công tìm nghệ nhân chế tẢ.
Mười chữ lớn trên không trung vừa tắt, bầu trời mạn bắc đột nhiên có một vệt lưu tinh bay vọt lên cao, cách nơi này vài dặm, tiếp đó ở xa mãi phía bắc lại có một vệt lưu tinh bay vọt lên.
Hoàng Dung nghĩ: "Truyền tin kiểu lưu tinh là học theo lối đốt lửa cảnh báo, trong giây lát, tin tức lan truyền hàng trăm dặm. Không biết Dương Quá bố trí như thế để làm gì? Món quà thứ hai của hắn quyết không chỉ là cảnh bắn pháo hoa vừa rồi". Bèn phân phó đệ tử Cái Bang bày tiệc thết đãi huynh đệ họ Sử và Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ.
Rượu vừa rót, bỗng nghe từ rất xa ở mạn bắc vọng về tiếng ì ầm như sấm rền không ngớt, vì quá xa nên nghe ầm ì.
Huynh đệ họ Sử và Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ nghe thấy âm thanh ấy thì cùng nhảy cẫng lên, reo to:
- Thành công rồi, thành công rồi!
Quần hùng ngơ ngác chưa hiểu. Đại Đầu Quỷ chỉ tay về phía bắc, nói to:
- Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!
Lúc này trời đã tối hẳn, chân trời phương bắc đỏ hồng lên.
Hoàng Dung vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói:
- Nam Dương cháy lớn kìa!
Quách Tĩnh vỗ đùi reo to:
- Không sai, đúng là Nam Dương!
Hoàng Dung hỏi Phàn Nhất Ông:
- Xin được nghe cụ thể.
Phàn Nhất Ông nói:
- Đó là món quà thứ hai của Thần điêu hiệp mừng sinh nhật Quách nhị cô nương, đốt cháy kho lương của hai mươi vạn đại quân Mông Cổ.
Hoàng Dung đã đoán được ba phần, nghe họ Phàn nói vậy, bất giác nhìn Quách Tĩnh cả mừng.
Nguyên đại quân Mông Cổ tiến xuống phía nam đánh thành Tương Dương, đặt kho lương ở Nam Dương, mấy năm trước đã xây dựng tại Nam Dương kho lương thảo rộng lớn, chở từ tứ xứ tới đây hàng muôn vạn hộc lúa mạch và các kho chứa cỏ khô. Tục ngữ có câu: "Đại quân chưa lên đường, lương thảo đã đi trước". Lúa mạch là để nuôi sĩ tốt, cỏ khô để nuôi ngựa, là thứ sống còn của đại quân. Mông Cổ vốn lấy kỵ binh làm lực lượng chính, cỏ khô càng không thể thiếu một ngày. Quách Tĩnh từng mấy lần đem binh tập kích Nam Dương, nhưng quan binh Mông Cổ phòng thủ nghiêm mật, cả mấy lần đều thất bại, không ngờ Dương Quá lại phóng hỏa thành công. Quách Tĩnh nhìn ánh hồng ở phương bắc bốc lên mỗi lúc một cao, thì lo ngại, hỏi Phàn Nhất Ông:
- Chư vị xuất thủ liệu có rút ra an toàn được không? Có cần chúng ta đi tiếp ứng hay không?
Phàn Nhất Ông nghĩ: "Quách đại hiệp không hỏi chiến quả, mà lo cho sự an nguy của tướng sĩ trước, quả nhiên nhân nghĩa hơn người", nói:
- Đa tạ Quách đại hiệp quan hoài, Thần điêu hiệp đã an bài từ sớm. Việc phóng hỏa đốt Nam Dương do hơn ba trăm cao thủ đảm nhiệm, như Thánh Nhân sư thái, Nhân Úy Tử, Trương Nhất Manh, Bách Thảo Tiên... Thiết nghĩ bọn võ sĩ Mông Cổ tầm thường chẳng đả thương nổi họ.
Quách Tĩnh chợt đại ngộ, nói với Hoàng Dung:
- Nàng nghe đó, Quá nhi triệu tập quần hào thì ra là để lập kỳ công này. Nếu không có rất nhiều cao thủ cùng ra tay, đâu dễ gì tiêu diệt hai ngàn quân Mông Cổ.
Phàn Nhất Ông lại nói:
- Chúng tôi thám thính, biết quân Mông Cổ định dùng hỏa pháo oanh tạc thành Tương Dương, các kho ngầm ở Nam Dương chứa đến mấy chục vạn cân hỏa dược. Cho nên khi chúng tôi ở đây bắn pháo hoa mừng sinh nhật, lưu tinh truyền tin, những cao thủ mai phục trong thành Nam Dương sẽ đồng thời ra tay, đốt kho hỏa dược trước, rồi mới đốt kho lương thảo. Sĩ tốt, ngựan của đại quân Mông Cổ phen này cứ gọi là chết đói.
Quách Tĩnh và Hoàng Dung nhìn nhau, thầm kinh hãi. Hai vợ chồng từng theo Thành Cát Tư Hãn tây chinh hai năm, từng chứng kiến quân Mông Cổ dùng hỏa pháo đánh thành, uy thế đúng là như đá lăn núi lở.
Vì hỏa dược và thiết pháo không dễ chế tạo, nên mấy phen đánh thành Tương đương, quân Mông Cổ chưa sử dụng hỏa pháo. Lần này hoàng đế Mông Cổ thân chinh ngự giá, tất có vũ khí lợi hại nhất để công thành. Nếu không có Dương Quá đốt kho hỏa dược của địch, quân dân thành Tương Dương khó tránh gặp đại họa. Hai vợ chồng lại nghĩ: "Tiêu diệt hai thiên nhân đội dĩ nhiên làm giảm hẳn nhuệ khí quân địch, nhưng đốt kho hỏa dược và lương thảo mà địch tích trữ mấy năm ở thành Nam Dương, chỉ cần việc tiếp tế bị gián đoạn, quân địch không thể không lui binh. Chiến công này càng lớn lao". Hai vợ chồng cùng luôn miệng đa tạ huynh đệ họ Sử và Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ.
Sử Bá Uy và Phàn Nhất Ông đều nói:
- Tiểu nhân chỉ phụng mệnh Thần điêu hiệp hành sự, chạy đây chạy đó đôi chút, đâu có đáng để hai vị khen ngợi?
Lúc này tiếng hỏa dược cháy nổ vẫn ì ầm truyền lại, chỉ vì khoảng cách quá xa, nên nghe mơ hồ. Đột nhiên có mấy tiếng nổ lớn hơn, mặt đất hơi rung chuyển, Phàn Nhất Ông vui mừng nói:
- Kho hỏa dược lớn nhất cũng cháy rồi.
Quách Tĩnh gọi huynh đệ họ Võ, nói:
- Hai ngươi dẫn hai ngàn tay cung nỏ đi đánh Nam Dương. Nếu thấy quân địch hàng ngũ chỉnh tề thì rút về, nếu thấy chúng hoảng loạn, thì thừa cơ bắn cung sát thương.
Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn vâng lệnh đi ngay.
Hai sự kiện vui mừng liên tiếp, quần hùng hoan hô rầm trời, uống rượu ăn mừng ầm ĩ, người người đều ca tụng công đức lớn lao của Thần điêu hiệp.
Quách Phù thấy chồng mình vô địch quần hùng, giành được chức vị bang chủ Cái Bang, hiển lộ tài nghệ rõ ràng trước hào kiệt thời nay, ai ngờ lại có mấy sự kiện trên. Dương Quá người chưa đến, đã lấn át hết uy phong của chồng nàng. Tuy việc tiêu diệt hai thiên nhân đội quân Mông Cổ, đốt kho hỏa dược và lương thảo thành Nam Dương là tin vui, nhưng nàng không khỏi buồn, lại nghe huynh đệ họ Sử và Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ bảo đấy là hai món quà của Dương Quá mừng sinh nhật của muội tử, rồi mười chữ chúc thọ bằng pháo hoa trên trời, càng làm cho nàng lu mờ đi trước mắt quần hùng. Nàng nghĩ: "Dương Quá hận ta chém mất cánh tay của hắn, cho nên mới cố ý làm mất thể diện của ta!". Nghĩ đến đây, nàng càng tức giận.
Lương trưởng lão và Gia Luật Tề, Quách Phù ngồi cùng mâm, thấy người người cao hứng hồ hởi, Quách Phù lại mặt nặng mày nhẹ, Lương trưởng lão nghĩ một chút, đã hiểu ra lý do, bèn cười, nói:
- Lão phu thật quá hồ đồ, vui quá đến nỗi quên cả đại sự trước mắt.
Rồi nhảy lên đài cao, nói bằng giọng sang sảng:
- Thưa các vị anh hùng, quân Mông Cổ bị hai thất bại liên tiếp, chúng ta tất nhiên hết sức vui mừng. Nhưng còn một việc đáng mừng không kém, vừa nãy Gia Luật đại gia đã hiển thị võ công thượng thừa, người người khâm phục. Vậy Cái Bang chúng ta cử Gia Luật đại gia làm bang chủ bổn bang. Các vị anh hùng thiên hạ có ai không phục chăng? Đệ tử bổn bang, ai có dị ngôn hay chăng?
Lương trưởng lão hỏi liền ba lần, bên dưới không ai lên tiếng. Lương trưởng lão nói:
- Vậy xin mời Gia Luật đại gia thượng đài.
Gia Luật Tề nhảy lên đài cao, ôm quyền hướng xuống bên dưới thi lễ, đang định nói vài lời khiêm tốn "vô đức bất tài", bỗng bên dưới có người nói:
- Hãy khoan, tiểu nhân có một câu, đánh bạo thỉnh giáo Gia Luật đại gia.
Gia Luật Tề sững lại, thấy người nói từ trong đám đệ tử Cái Bang đứng dậy, bèn ôm quyền, hỏi:
- Không dám, xin cứ nói!
Người kia nói lớn:
- Lệnh tôn của Gia Luật đại gia làm Tể tướng Mông Cổ, lệnh huynh cũng từng làm quan to, tuy đều đã qua đời, nhưng Cái Bang chúng tôi đối địch với Mông Cổ, trọng nhiệm bang chủ bổn bang, Gia Luật đại gia há có thể gánh vác?
Gia Luật Tề nói:
- Tiên phụ Sở Tài bị hoàng hậu Mông Cổ hạ độc mà chết, tiên huynh Gia Luật Tấn bị đương kim hoàng đế Mông Cổ giết hại, tại hạ với bạo chúa Mông Cổ quả có mối thù bất cộng đái thiên.