Thần điêu hiệp lữ

Chương 210

Hoàn Nhan Bình mỉm cười không nói.

Gia Luật Yến bình thời rất thích đấu khẩu với Quách Phù, đôi bên không ai nhường ai, lúc này sớm đoán ra tâm ý của tẩu tử (chị dâu), nói:

- Tiểu thúc thúc lên thu thập trước một số, đến khi không làm nổi nữa, Đôn Nhu sẽ lên thu thập một số nữa. Đến khi không làm nổi, ca ca của muội mới thượng đài, một mình đánh bại quần hùng, để đại tẩu yên yên ổn ổn làm phu nhân bang chủ, chẳng đẹp quá sao?

Quách Phù hơi đỏ mặt, nói:

- Ở đây có biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, ai chẳng muốn làm bang chủ? Sao lại nói chuyện "yên yên ổn ổn"?

Gia Luật Yến nói:

- Kỳ thực cũng khỏi cần ca ca của muội thượng đài.

Quách Phù lấy làm lạ, hỏi:

- Tại sao?

Gia Luật Yến nói:

- Ban nãy Lương trưởng lão chẳng đã nói đó sao, tại đại hội Cái Bang ở Quân Sơn năm xưa, sư mẫu chỉ mới mười mấy tuổi, với một cây gậy trúc đã khiến quần hùng bái phục, trở thành bang chủ. Tục ngữ có câu "Mẹ nào con ấy". Đại tẩu hãy thượng đài đi, sẽ còn hơn cả ca ca của muội đó.

Quách Phù bực tức, nói:

- Giỏi, muội dám cười ta hả?

Đoạn đưa tay cù nách Gia Luật Yến. Gia Luật Yến nấp vào sau lưng Gia Luật Tề, cười nói:

- Bang chủ cứu mạng, bang chủ cứu mạng, bang chủ phu nhân định lấy mạng muội kìa.

Hiện thời Quách Phù, huynh đệ họ Võ đều đã ngoài ba mươi tuổi, song họ đùa nghịch với nhau đã quen, Gia Luật Yến và Hoàn Nhan Bình đều đã sinh con, nhưng hễ gặp nhau lại cười khúc khích hệt như hồi thiếu nữ.

Hoàng Dung sớm đã bố trí đệ tử Cái Bang ở bốn phía sân bãi, dặn hễ thấy có dị trạng, phải lập tức bẩm báo, mình thì ngồi bên Quách Tĩnh, chốc chốc đưa mắt tứ phía, quan sát xem có người lạ trà trộn vào đây hay không. Hoàng Dung vẫn lo bọn Thánh Nhân sư thái, Hàn Vô Cấu, Trương Nhất Manh đến gây sự, nhưng đã cuối giờ Mùi, đầu giờ Thân, bốn phía vẫn không có động tĩnh gì, nghĩ bụng: "Bọn người ấy đến thành Tương Dương làm gì kia chứ? Nếu bảo bọn họ có mưu đồ gì, sao chẳng thấy một chút manh mối? Nếu bảo họ đến chỉ để chúc mừng sinh nhật Tương nhi, thì thế gian không có lý gì như vậy". Nhìn lên đài cao, thấy Võ Tu Văn đã đánh cho hai người bay khỏi đài, còn người thứ ba đang cố chống đỡ, xem chừng trong vòng dăm chiêu cũng sẽ lạc bại, nghĩ: "Hôm nay quần hùng thiên hạ đấu giao hữu để giành chức bang chủ Cái Bang, không biết cuối cùng ai sẽ là người chiếm được ngôi đầu?".

Lúc này trong lòng mấy ngàn anh hùng bên dưới đài cao ai cũng nghĩ như thế. Riêng tại hoa viên Quách phủ, có một người thủy chung chẳng hề nghĩ đến đại sự kể trên. Quách Tương chỉ nghĩ: "Hôm nay sinh nhật tròn mười sáu tuổi của mình, hôm ấy mình đưa một cây kim châm cho chàng, muốn chàng hôm nay đến gặp mình, chàng đã đáp ứng, sao giờ này vẫn chưa tới?".

Nàng ngồi trong đình Thược Dược, tì tay vào lan can, nhìn vầng dương đang chếch dần sang phía tây, nghĩ: "Hôm nay đã quá nửa ngày, giả dụ chàng đến ngay bây giờ, thì nhiều nhất cũng chỉ còn nửa ngày được ở bên chàng". Nhìn bóng hoa thược dược dưới đất, nàng dùng hai ngón tay cầm mũi kim châm, nói nhỏ:

- Mình còn được cầu xin chàng một điều nữa... nhưng không chừng chàng đã quên hẳn mình rồi, có mỗi việc hôm nay hẹn đến gặp mình, chàng còn không nhớ, thì còn nói điều ước thứ ba làm gì kia chứ?

Nàng lại nghĩ: "Không, không phải vậy. Chàng là bậc đại hiệp thời nay, trọng nhất lời hứa, làm sao lại không giữ lời? Cố đợi chút nữa, đúng, chỉ đợi chút nữa, nhất định chàng sẽ đến gặp mình". Nghĩ sắp được gặp chàng, bất giác hai má nóng bừng, mũi kim châm cầm trong hai ngón tay run run.

Nàng thở dài, có một ý nghĩ dai dẳng không xóa đi được: "Chàng tuy coi trọng lời hứa, nhưng rốt cuộc mình chỉ là một tiểu cô nương. Nếu chàng hứa với gia gia, thì nhất định sẽ giữ lời, đằng này là mình, Tiểu Đông Tà Quách Tương, đâu có đáng gì dưới con mắt chàng? Chẳng qua chỉ là một tiểu hài nữ mơ mộng viển vông. Giả dụ lúc này chàng có nhớ lời đã nói với mình, chàng cũng chỉ cười cười, lắc đầu nói "Vớ vẩn, vớ vẩn!" mà thôi".

Tại đình Thược Dược, Quách Tương cứ quanh quẩn suy nghĩ lan man. Trong khi ở ngoài thành, trên sân bãi, Hoàng Dung cũng nghĩ đi nghĩ lại: "Ở miếu Dương Thái Phó, Quách Phù, Quách Tương gặp nạn, được cao nhân ngầm giải cứu. Tĩnh ca ca bảo thời nay chỉ hai người có nội lực cương mãnh như vậy, nhưng Hồng Thất Công ân sư đã tạ thế từ lâu, Tĩnh ca ca càng không phải. Chẳng lẽ mấy vị bàng môn tả đạo đến mừng sinh nhật Quách Tương đã ám trợ giết Ni Ma Tinh? Không phải họ, vậy thì ai? Lão ngoan đồng Chu Bá Thông tuy thích đùa, song hành sự không cẩn mật như thế. Nhất Đăng đại sư đoan trang phương chính, không nhàn rỗi như vậy. Tây Độc Âu Dương Phong, Từ Ân hòa thượng Cầu Thiên Nhẫn đều đã chết, không lẽ lại là gia gia?".

Hoàng Dung đã mười mấy năm nay không gặp phụ thân. Hoàng Dược Sư nhàn du giang hồ như loài dã hạc, không ai biết hành tung của Người. Nói về chuyện cổ quái khôn lường, thì có mấy phần giống Người. Hoàng Dược Sư lừng danh giang hồ mấy chục năm, có ngoại hiệu "Hoàng Lão Tà", một số tà ma ngoại đạo quá nửa chơi với lã lão mà đứng ra triệu tập, bọn họ không thể không nể mặt lão. Nghĩ đến đây Hoàng Dung bất giác vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Xét về lý, Hoàng Dược Sư không đời nào đến gây náo loạn cho nữ nhi và ngoại tôn nữ như thế, nhưng lão cả đời vẫn hành sự khác hẳn với lý lẽ thông thường, cứ như thần long biến ảo, Hoàng Dung tuy là thân sinh nữ nhi, cũng thường thường không đoán biết. Lão mà sai người đến chúc mừng sinh nhật ngoại tôn nữ, không chừng tự có thâm ý.

Hoàng Dung nghĩ đến đây, bèn vẫy vẫy tay gọi Quách Phù tới, thấp giọng hỏi:

- Muội tử của ngươi tại bến Phong Lăng đi chơi một ngày hai đêm, khi trở về có nhắc gì đến ngoại công hay không?

Quách Phù hơi sững, hỏi:

- Ngoại công ư? Không nhắc gì cả! Muội tử ngay diện mạo của ngoại công còn chưa biết mà.

Hoàng Dung nói:

- Ngươi nhớ kỹ lại đi, Quách Tương ở bến Phong Lăng cùng đi với Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ, cuối cùng là để gặp ai?

Quách Phù nói:

- Không gặp ai, muội tử không kể gặp ai cả. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Quách Phù biết rõ hôm ấy Quách Tương muốn đi gặp Dương Quá, nhưng trước mặt cha mẹ, nàng sợ nhất nhắc đến hai chữ "Dương Quá". Mẫu thân thì còn khả dĩ, chứ phụ thân nghe thấy sẽ lập tức sa sầm sắc mặt, không thèm nói nửa lời với nàng vài ba ngày liền. Cho nên Quách Tương đã không nói thì nàng chẳng dại gì nhắc đến, huống hồ chuyện qua đã lâu, hà tất nhắc đến người ấy để tự chuốc lấy phiền phức?

Hoàng Dung thấy sắc diện hơi lạ của Quách Phù, đoán nàng còn giấu điều gì, liền nói:

- Chuyện trước mắt không phải chuyện đùa, ngươi nghe hoặc nhìn thấy gì, hãy nói hết cho ta biết.

Quách Phù thấy sắc diện nghiêm trang của mẫu thân, không dám giấu nữa, đành nói:

- Chỉ nghe mấy kẻ nhàn rỗi kể chuyện Thần điêu đại hiệp Dương... Dương... Dương Quá gì đó, thế là muội tử bảo phải đi gặp bằng được.

Hoàng Dung chột dạ, hỏi:

- Thế nó có gặp được hay không?

Quách Phù đáp:

- Chắc là không. Nếu gặp rồi, muội tử lại chịu kín miệng không nói gì vậy sao?

Hoàng Dung tự nhủ: "Là Quá nhi, là Quá nhi, chẳng lẽ đúng là hắn?". Bèn hỏi:

- Ở miếu Dương Thái Phó, người xuất thủ giết Ni Ma Tinh, theo ngươi, có phải là Dương Quá hay không?

Quách Phù nói:

- Làm sao Dương... Dương đại ca có công phu lợi hại đến mức ấy?

Hoàng Dung nói:

- Ngươi và Quách Tương ở miếu Dương Thái Phó nói những gì, hãy kể tỉ mỉ từ đầu cho ta nghe coi, không được bỏ sót câu nào hết.

Quách Phù nói:

- Cũng không nói gì nhiều, muội tử thích đấu khẩu với hài nhi thôi mà.

Rồi nàng kể lại Quách Tương bảo sẽ không đến dự anh hùng đại yến, không xem Cái Bang tuyển chọn bang chủ, rằng hôm sinh nhật sẽ có một vị anh hùng anh tuấn đến gặp, cuối cùng Quách Phù cười, nói:

- Các bằng hữu của muội tử quả nhiên đến không ít, song chỉ toàn là hòa thượng, ni cô, lão đầu nhi và lão thái bà, làm gì có vị anh hùng anh tuấn nào đâu?

Nghe đến đây, Hoàng Dung càngcòn hoài nghi gì nữa, người mà Quách Tương muốn nói đến chính là Dương Quá, nghĩ rằng Quách Tương và Dương Quá đã hẹn gặp nhau ở miếu Dương Thái Phó, Quách Phù chạy đến khiến Dương Quá phải lánh đi, sau đó sai các cao thủ giang hồ mang quà tới mừng sinh nhật Quách Tương để chọc tức Quách Phù. "Nhưng vì sao hắn phải tốn công đến thế cho Quách Tương?". Nghĩ đến tiểu nữ nhi dạo này tâm thần bất định, ánh mắt mông lung, hoảng hoảng hốt hốt, thi thoảng tự dưng đỏ mặt, Hoàng Dung bất giác rùng mình: "Không lẽ Quách Tương rời bến Phong Lăng một ngày hai đêm không về, đã cùng ở với Dương Quá?". Lại nghĩ: "Dương Quá hận ta giết hại phụ thân hắn, hận Quách Phù chặt mất cánh tay hắn, hận Quách Phù dùng độc châm đả thương Tiểu Long Nữ. Thôi chết, Tiểu Long Nữ hẹn tái hợp với Dương Quá sau mười sáu năm, chính là vào năm nay đây. Dương Quá đến đây để trả thù!".

Nghĩ tới chuyện Dương Quá đến đây để trả thù, Hoàng Dung chợt lạnh cả sống lưng. Biết Dương Quá từ nhỏ hành sự vốn thập phần lợi hại, lại nặng tình với Tiểu Long Nữ. Nếu sau khi mười phần đau khổ chờ đợi mười sáu năm mà không gặp được, Dương Quá sẽ tìm đến họa căn, tức là cả nhà Quách gia. Oán hận tích tụ mười sáu năm trời, với tính khí như Dương Quá, hắn sẽ không chém cho Quách Phù một kiếm chết ngay mà sẽ tìm kế trả thù thật độc địa. "Chẳng lẽ hắn lại quyến rũ Quách Tương, khiến con bé si mê hắn, rồi sẽ hành hạ nó sống dở chết dở ư? Đúng thế, đúng thế, với tính cách Dương Quá, hắn sẽ hành động đúng như thế". Nghĩ đến đây, mọi hồ nghi đã sáng tỏ: "Dương Quá sở dĩ giết Ni Ma Tinh cứu Quách Tương, sở dĩ mời các cao thủ mang quà mừng sinh nhật, chỉ cốt để chinh phục trái tim Quách Tương".

Hoàng Dung lại nghĩ: "Nhưng mà có điểm không phải! Hôm nay là sinh nhật Quách Tương. Mười sáu năm trước, sau khi Quách Tương chào đời, phải vài tháng sau Dương Quá mới phải chia tay Tiểu Long Nữ ở Tuyệt Tình Cốc. Xét về lý, hắn muốn trả thù cũng phải đợi tròn mười sáu năm, qua thời hạn tái hợp với Tiểu Long Nữ đã chứ. Lời hẹn mười sáu năm tuy quá mờ mịt, nhưng rõ ràng là chữ viết của Tiểu Long Nữ, ai có thể nghi ngờ hai vợ chồng hắn sẽ không tái hợp? Chẳng lẽ phụ thân ta... chẳng lẽ Nam Hải thần ni...". Hoàng Dung nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy bất an: "Dù thế nào, Quách Tương mà gặp lại hắn cũng vô cùng nguy hiểm. Tương nhi ngây thơ hồn nhiên, làm sao hiểu nổi lòng dạ nham hiểm của kẻ khác?".

Chỉ nghe một tiếng "Úi chao!" tiếp đến tiếng huỵch, Hoàng Dung ngẩng lên, thấy Võ Tu Văn lại dùng chưởng lực đẩy vị hòa thượng béo mập rớt đài. Hoàng Dung tới bên Quách Tĩnh, nói nhỏ:

- Tướng công ở đây lo liệu, thiếp đi xemương nhi thế nào.

Quách Tĩnh nói:

- Tương nhi không đến đây à?

Hoàng Dung nói:

- Để thiếp đi gọi nó, con a đầu này thật là cổ quái.

Quách Tĩnh mỉm cười, nhớ thời kỳ mới quen Hoàng Dung, nàng mặc nam trang, cải dạng y hệt một tiểu khiếu hóa, như thế không cổ quái hay sao?

Hoàng Dung thấy chồng cười hiền hậu, cũng mỉm cười, rồi vội vã trở về phủ, dọc đường tuy sốt ruột, nhưng nghĩ đến nụ cười của chồng, nghĩ đến đôi vai dày và chắc của chồng, tựa hồ trời có sụp xuống vẫn nâng lên được, thì vợi hẳn nỗi lo trong lòng.

Hoàng Dung đi thẳng tới khuê phòng của Quách Tương, không thấy con trong đó, hỏi "Tiểu Bổng Đầu", nó đáp nhị tiểu thư đang ở trong hậu hoa viên, dặn không được quấy nhiễu tiểu thư. Hoàng Dung chợt nghĩ: "Tương nhi ngay cuộc đại tỷ võ cũng không đi xem, nhất định là đã hẹn hò với Dương Quá". Bèn trở về phòng mình, giấu ám khí kim châm vào người, giắt một thanh đoản kiếm bên lưng, lại cầm một cây đoản bổng, rồi đi ra hậu hoa viên. Hoàng Dung biết Dương Quá hiện thời võ công đã hơn hẳn ngày trước, là một cường địch đáng sợ, nên hoàn toàn không dám coi thường. Hoàng Dung không dám đi theo con đường nhỏ trải đá dăm, mà vòng theo đường mòn phía sau hòn giả sơn, đến gần đình Thược Dược thì nghe tiếng thở dài não nuột của Quách Tương.

Hoàng Dung cúi mình, nấp sau hòn giả sơn, nghe nữ nhi nói:

- Sao giờ này chưa đến, làm cho người ta sốt ruột quá chừng.

Hoàng Dung yên tâm: "Thì ra hắn chưa đến, ta có thể ngăn cản trước". Lại nghe Quách Tương nói:

- Sinh nhật mỗi năm, mẫu thân đều bảo mình nói ba điều ước. Bây giờ bên cạnh không có ai, mình nói với ông trời vậy.

Hoàng Dung đang định bước ra trò chuyện với nữ nhi, nghe câu ấy, liền đứng nguyên tại chỗ, nghĩ: "Ta tuy là mẹ nó, bình thời cũng không dễ đoán biết tâm tư của nó. Lúc này thử nghe nó nói ba điều ước là gì".

Chỉ nghe Quách Tương nói:

- Lão thiên gia, điều ước thứ nhất của con, mong sao gia gia má má suất lĩnh nhân mã, sẽ cùng các vị anh hùng hảo hán đánh tan quân Mông Cổ xâm phạm, giữ vững thái bình cho trăm họ thành Tương Dương.

Hoàng Dung thở dài nhẹ nhõm, nghĩ: "Tiểu a đầu tuy cổ quái, song không phải là đứa không hiểu đại thể". Nghe Quách Tương nói tiếp:

- Điều ước thứ hai của con, mong sao gia gia má má thân thể an thái, bách niên trường thọ, mong sao gia gia má má vạn sự như ý.

Hoàng Dung khi sinh hạ Quách Tương, hai vợ chồng đều gặp đại hiểm sinh tử, về sau nghĩ lại, không khỏi kinh hồn, cho nên tất nhiên đối với nàng không cưng chiều như đối với đại nữ nhi, giờ nghe điều ước của con, bất giác rơm rớm nước mắt, cảm thấy thêm yêu tiểu nữ nhi.

Điều ước thứ ba, Quách Tương nhất thời chưa nói ngay, lát sau mới nói:

- Điều ước thứ ba của con, mong sao Thần điêu đại hiệp Dương Quá...

Hoàng Dung sớm đoán điều ước thứ ba của Quách Tương nhất định liên quan đến Dương Quá, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra hai tiếng "Dương Quá", vẫn giật mình. Nghe Quách Tương nói tiếp:

- ... cùng phu nhân của chàng là Tiểu Long Nữ sớm được đoàn tụ, bình an hỉ lạc.

Câu này thì Hoàng Dung hoàn toàn không ngờ tới, cứ ngỡ Dương Quá muốn lừa tiểu nữ nhi, ắt dùng hoa ngôn xảo ngữ, dối trá là chính, ai ngờ nữ nhi đã biết chuyện Tiểu Long Nữ, cũng biết rõ Dương Quá một lòng một dạ chờ ngày gặp lại Tiểu Long Nữ, nên mới chúc cho Dương Quá như vậy. Nhưng Hoàng Dung lại nghĩ: "Ôi, nguy rồi! Dương Quá dụng tâm thế mới sâu xa, hắn càng kể với Quách Tương không quên tình cũ, Quách Tương sẽ càng thấy hắn là người tình nghĩa sâu nặng đáng kính, lại càng mê hắn. Đúng, đúng thế. Năm xưa Tĩnh ca ca sau khi gặp ta, thường nhắc đến Hoa Tranh công chúa cùng ân nghĩa ngày trước, khiến ta càng thương chàng hơn".

Hoàng Dung suy tính mọi mặt quá ư chu đáo, bao năm nay đối với Dương Quá vẫn có vài phần đề phòng, lại quá quan tâm đến con, cho nên càng nghĩ càng lo.

Bỗng nghe một tiếng hịch nhỏ, từ trên bờ tường có người nhảy xuống, đầu to thân lùn, diện mạo cổ quái.

Quách Tương nhìn thấy người kia, thì đứng bật dậy, mừng rỡ nói:

- Đại Đầu Quỷ, Đại Đầu Quỷ thúc thúc, chàng... chàng cũng đến cùng chứ?

Đại Đầu Quỷ bước vào đình Thược Dược, cúi mình thi lễ, thần thái cung kính dị thường, Quách Tương cười hỏi:

- Đại Đầu Quỷ thúc thúc, sao thúc thúc lại khách sáo với điệt nhi như vậy?

Đại Đầu Quỷ nói:

- Tiểu thư đừng gọi lão phu là Đại Đầu Quỷ thúc thúc, cứ gọi ba tiếng "Đại Đầu Quỷ" là được rồi. Thần điêu đại hiệp sai lão phu đến thưa với Quách nhị tiểu thư...

Quách Tương vừa nghe vậy liền thất vọng, mắt đỏ hoe, nói:

- Đại ca ca bảo có việc không thể đến gặp điệt nhi chứ gì? Nhưng chàng đã đáp ứng...

Đại Đầu Quỷ lắc lắc đầu, nói:

- Không phải, không phải vậy...

Quách Tương vội hỏi:

- Cái gì không phải? Rõ ràng đại ca ca đã đáp ứng.

Giọng nói như sắp khóc. Đại Đầu Quỷ nói:

- Lão u không bảo Thần điêu đại hiệp không đáp ứng, mà bảo không phải không đến gặp tiểu thư!

Quách Tương cười giận dỗi:

- Thúc thúc nói chẳng rõ gì cả, chỉ nói không phải, chẳng biết không phải cái gì.

Đại Đầu Quỷ mỉm cười, nói:

- Thần điêu đại hiệp bảo rằng chàng muốn đích thân chuẩn bị cho tiểu thư ba món quà mừng sinh nhật, bởi vậy hôm nay sẽ đến muộn một chút.

Quách Tương sung sướng như mở cờ trong bụng, nói:

- Nhiều người đã tặng điệt nhi các món quà quý, điệt nhi thứ gì cũng có, xin thúc thúc hãy thưa với đại ca ca đừng tốn công chuẩn bị quà làm gì cả.