Thần điêu hiệp lữ

Chương 182

Nàng lấy làm lạ: "Không lẽ tấm áo giáp lại diệu dụng đến thế? Bàn tay lão ta còn chưa chạm đến áo của ta, mà lão đã bị thương rồi".

Nàng làm sao biết Công Tôn Chỉ gian ngoan xảo quyệt, trong bụng chỉ tính cách mau chóng mang Tuyệt Tình đơn đi cho Lý Mạc Sầu uống chứ đâu muốn tranh cường đấu thắng với một tiểu cô nương. Hắn giả trang bị thương lảo đảo vài bước, luồn ngay về phía hậu đường. Vừa rồi hắn đã quan sát rõ tình thế, trước mặt là Dương Quá và Hoàng Dung, hai nhân vật lợi hại, lại thêm trường my lão tăng tuy có vẻ đang thần du nhập định, song quyết không phải hạng tầm thường, thừa lúc Quách Phù đang dương dương đắc ý, hắn chuồn ra lối hậu đường.

Công Tôn Lục Ngạc thấy hắn mang Tuyệt Tình đơn lẻn đi, vội chặn lại, nói:

- Gia gia hãy khoan đi vội!

Ngay lúc ấy, có tiếng vèo vèo, hai hạt táo cứng đã bắn về phía Công Tôn Chỉ. Cầu Thiên Xích sợ Công Tôn Chỉ né tránh, hạt táo sẽ bắn trúng người nữ nhi, nên đã phun lên cao, nhắm đầu hắn mà bắn tới. Công Tôn Chỉ rùn người xuống, hai hạt táo bay vụt phía trên mái tóc Công Tôn Lục Ngạc, cắm vào bức tường đá.

Công Tôn Chỉ quát:

- Tránh ra!

Miệng quát, chân không dừng bước. Công Tôn Lục Ngạc nói:

- Tuyệt Tình đơn...

Lời chưa dứt, Công Tôn Chỉ đã chộp lấy cổ tay nàng, quay người lại, kéo nữ nhi che trước ngực, nói:

- Ác phụ kia, mụ muốn liều thì cho chết cả lũ! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Cầu Thiên Xích hai hạt táo đã bắn ra tới môi, chợt thấy biến cố bất trắc, không thu về được, vội nghiêng đầu, để hai hạt táo bắn sang bên cạnh. Trong thời khắc ấy, mụ chỉ cốt sao hai hạt táo không bắn vào người Công Tôn Lục Ngạc, chứ đâu còn cái đích nào khác, nhưng bỗng nghe hai tiếng kêu "Ối!" hai đệ tử áo xanh bị trúng một vào ngực, một vào trán, chết ngay tại chỗ.

Công Tôn Chỉ biết rằng muốn đoạt lại Tuyệt Tình cốc ngoài việc nhờ sự trợ giúp của Lý Mạc Sầu, còn phải có sự quy tâm của chúng đệ tử, biến cố này chính là dịp tốt để kích nộ chúng đệ tử, hắn bèn nói to:

- Ác phụ, mụ tàn nhẫn sát hại đệ tử của ta, quyết không thể để yên cho mụ!

Lúc này Dương Quá đã chặn lối đi của hắn, nói:

- Mọi chuyện giữa chúng ta phải có phần kết thúc, đừng có vội bỏ đi!

Công Tôn Chỉ giơ ngang người Công Tôn Lục Ngạc lên cao, nói:

- Ngươi dám cản đường ta à?

Hắn lấy chân trái làm trụ, xoay một vòng, rồi lại lấy chân phải làm trụ, xoay một vòng, cứ thế chuyển dịch về phía trước đến bốn thước, đã gần chỗ Dương Quá. Dương Quá thấy hắn lại xoay một vòng nữa, sợ mình đả thương nhầm Công Tôn Lục Ngạc, vội tránh sang một bên.

Công Tôn Lục Ngạc thân ở trong tay phụ thân, không cựa quậy được, bị quay vòng, đột nhiên nhìn thấy Dương Quá nhảy tránh sang một bên, nhãn quang lộ rõ vẻ quan hoài, thì không khỏi cảm thấy mình được an ủi lớn: "Chàng chỉ lo cho ta, chàng chẳng cần nghĩ đến giải dược. Ta chết cũng nhắm mắt được rồi". Nàng tuy chân tay không thể cử động, nhưng cổ vẫn xoay được. Nàng khẽ gọi "Dương lang, Dương lang!" bổ trán vào lưỡi hắc kiếm của Công Tôn Chỉ. Hắc kiếm sắc như nước, Công Tôn Lục Ngạc bị chết tức thì trong tay phụ thân!

Dương Quá kêu lên "Ôi chao!" định nhảy vào cứu nhưng làm sao kịp? Công Tôn Chỉ cũng kinh ngạc, lòng hơi xao động, tai nghe có tiếng quát giận dữ sau lưng, tiếng rít của ba hạt táo bắn tới, hắn bèn quẳng ngay xác nữ nhi ra phía sau, ba hạt táo găm cả vào người Công Tôn Lục Ngạc.

Mọi người thấy hắn tàn nhẫn như thế, Công Tôn Lục Ngạc đã chết còn bị hắn đối xử như thế, ai ai cũng căm phẫn, rút binh khí xông tới.

Công Tôn Chỉ nói to:

- Chúng đệ tử, ác phụ câu kết ngoại địch, định giết hết nam phụ lão ấu ở Tuyệt Tình cốc ta. Ngư võng đao trận, hãy nhất tề vây lấy bọn chúng.

Bọn đệ tử bao năm vốn coi Công Tôn Chỉ như thần linh, từ hôm hắn bị Cầu Thiên Xích bắn mù một mắt phải đào tẩu, họ đành phải tuân lệnh Cầu Thiên Xích, bây giờ nghe tiếng kêu gọi của Công Tôn Chỉ, chẳng ai kịp suy nghĩ gì, kéo các tấm lưới có gắn dao từ bốn góc quây lại.

Mỗi tấm lưới đều rộng hai trượng vuông, có gắn các lưỡi dao sắc nhọn, mọi người võ công tuy cao, song chưa biết phải đối phó thế nào với các tấm lưới, nhìn các tấm lưới từ bốn phía chụp vào giữa, mỗi người khó lòng thoát khỏi bị tấm lưới chụp vào người. Cả Cầu Thiên Xích cũng bị vây luôn. Mụ quát to:

- Chúng đệ tử chớ nghe hồ ngôn loạn ngữ của lão tặc! Các người mau dừng lại, các người mau dừng lại!

Nhưng bọn đệ tử làm như không nghe thấy, chúng chỉ nghe lệnh của Công Tôn Chỉ:

- Khôn võng tiến lên phía trước, Khảm võng lùi sang trái, Chấn võng chuyển sang phải!

Bọn đệ tử răm rắp làm theo, các tấm lưới có gắn dao dần dần chụm lại.

Hoàng Dung lấy trong túi ra một nắm cương châm, vung tay ném về phía tám đệ tử áo xanh ở góc phía tây, nghĩ cự ly rất gần, cương châm lại nhiều, tối thiểu cũng phải đến năm sáu đệ tử áo xanh bị thương, ngư võng trận sẽ bị phá vỡ một khoảng, có thể thoát ra qua ngả đó. Chỉ nghe keng keng bộp bộp nhiều tiếng, các cương châm và hạt táo do Hoàng Dung và Cầu Thiên Xích bắn ra đều bị nam châm gắn trên các tấm lưới hút lấy cả. Hoàng Dung thầm kêu "Hỏng rồi!" và quát:

- Phù nhi, hãy giơ kiếm che đầu, cường công phá lưới!

Quách Phù nghe tiếng gọi của mẫu thân, vung động trường kiếm xông về góc đông bắc. Bốn đệ tử điều khiển tấm lưới chụp lấy nàng, năm sáu lưỡi dao đâm vào tấm áo giáp lông nhím của nàng bị bật ra, tấm lưới tuy không đả thương được nàng, nhưng sắp cuốn nàng vào trong.

Dương Quá đứng phía sau lưng Công Tôn Chỉ, vốn ở bên ngoài ngư võng trận, nhưng sau đó tám tấm lưới chuyển dịch lúc sang phải, khi sang trái theo hiệu lệnh của Công Tôn Chỉ, đã vây chàng vào bên trong. Dương Quá thấy tình thế nguy cấp, liền dùng Huyền thiết trọng kiếm chém mạnh vào tấm lưới sắp chụp tới Quách Phù. Nhiều tiếng keng keng, tấm lưới bị đứt đôi, kéo bốn gã đệ tử cùng ngã xuống đất. Bọn Võ Tam Thông, Gia Luật Tề không chút chậm trễ, xông tới đả thương bốn gã đệ tử áo xanh đó, đề phòng chúng chăng ra tấm lưới mới. Dương Quá hú lên hai tiếng dài, chém hai nhát kiếm nữa, lại chặt đứt hai tấm lưới khác. Các tấm lưới này đan bằng các sợi thép cực bền, nhưng Huyền thiết trọng kiếm có thứ gì mà không chém đứt, ba nhát chém, ba tấm lưới đứt đôi. Chúng đệ tử kêu lên kinh hãi, cùng lùi cả lại.

Công Tôn Chỉ quát:

- Năm tấm lưới cùng xông vào! Một kiếm của hắn khó phá năm tấm lưới!

Dương Quá nghĩ: "Năm tấm lưới cùng xông tới, quả thật khó phá!". Chàng liền lao chếch sang mé trái, chiếm tiên cơ, lại chém một tấm lưới nữa. Tấm lưới rất căng, khi bị kiếm chém đứt, nghe "phựt" một tiếng chối tai.

Lúc ấy bỗng nghe ngoài sảnh có tiếng quát:

- Ngươi chạy đi đâu?

Một cái bóng vàng vụt vào trong sảnh, chống kiếm đứng lại, chính là Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu.

Lý Mạc Sầu vừa đứng lại, thì từ cửa có một người nữa xông vào, máu me đầy mình, tóc tai rũ rượi, chính là Chu Tử Liễu. Họ Chu hai tay không, tả chỉ hữu chưởng, hùng hổ lao vào chỗ Lý Mạc Sầu. Lý Mạc Sầu tuy tay cầm binh khí, nhưng thấy Chu Tử liễu lao tới như kẻ điên liều chết, thì không dám tiếp chiêu, chạy nhanh vào một góc sảnh. Hai người đều có khinh công cực cao, thoáng chốc đã chạy bảy, tám vòng trong đại sảnh. Dương Quá kinh ngạc nghĩ: "Lý Mạc Sầu võ công vị tất thua kém Chu bá bá, sao mụ lại sợ Chu bá bá như thế? Thiên Trúc cao tăng sao rồi?".

Hai người võ công có sở trường riêng, nhưng về khinh công thì Lý Mạc Sầu cao hơn hẳn, sau mấy vòng chạy, ai cũng thấy Chu Tử Liễu nhất định không thể đuổi kịp Lý Mạc Sầu, huống hồ từ thân mình Chu Tử Liễu máu chảy thành giọt xuống đất, xem chừng bị thương không nhẹ. Cha con Võ Tam Thông từ hai phía vây lại, Chu Tử Liễu gọi:

- Sư ca, ác phụ này đã hại chết sư thúc. Chúng ta bất luận thế nào...

Rồi hổn hển không nói được nữa, đã đứng lại mà thân hình cứ loạng choạng.

Nhất Đăng đại sư nghe tin Thiên Trúc cao tăng đã chết, mặc dù tu vi cực thâm, cũng không kìm được nữa, đứng bật ngay dậy.

Dương Quá choáng váng, quay sang nhìn Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ lúc ấy cũng ngoảnh nhìn chàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức như rơi xuống hố băng, lạnh toát cả người. Tiểu Long Nữ chậm rãi bước lại dựa vào người chàng. Dương Quá hú một tiếng dài, cầm tay nàng kéo đi ra ngoài.

Nguyên Thiên Trúc cao tăng bình thời thường tiếp cận độc dược, lực kháng độc trong cơ thể rất mạnh, vị cao tăng lấy nhiều gai hoa Tình đâm vào người mình, dự tính hôn mê ba ngày đêm sẽ tỉnh lại, nhưng sau hơn hai ngày đêm một chút, đã hồi tỉnh. Vị cao tăng ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi nói:

- Chất độc hoa Tình tuy rất lợi hại, nhưng không đến mức nặng như ta tưởng, tất sẽ có cách giải độc.

Chu Tử Liễu cả mừng, liền bẩm cáo rằng Nhất Đăng đại sư và Dương Quá đã tới Tuyệt Tình cốc, thạch môn của Hỏa hoàn thất cũng đã được Dương Quá phá vỡ. Thiên Trúc cao tăng nói:

- Việc không nên chậm trễ, chúng ta phải lập tức tìm cách chế dược cứu người.

Hai người ra khỏi Hỏa hoàn thất, Thiên Trúc cao tăng đến dưới gốc một bụi hoa Tình tìm dược thảo. Vị cao tăng biết rằng vật này khắc trị vật kia, chỗ rắn độc ra vào tất có thảo dược chữa trị được nọc độc của rắn. Dược thảo cần có để phối chế thuốc giải chất độc hoa Tình, có một vị chính chắc hẳn sẽ mọc ở dưới gốc bụi hoa Tình. Ai ngờ Lý Mạc Sầu nấp ngay sau tảng đá bên bụi hoa Tình, thấy Thiên Trúc cao tăng cúi đầu lại gần, mụ chẳng hỏi nguyên do đã bắn một mũi Băng phách ngân châm. Thiên Trúc cao tăng không biết võ công, mũi châm cắm vào ngực, vị cao tăng lập tức bỏ mạng.

Chu Tử Liễu nghe một tiếng "huỵch", sư thúc đã nằm bất động, thì biết sau tảng đá có kẻ địch mai phục, nhưng chưa biết sư thúc đã chết, chẳng nề gian nguy của bản thân, lao tới cứu người. Lý Mạc Sầu biết tâm ý của Chu Tử Liễu, lại phóng một mũi châm nữa về phía thi thể Thiên Trúc cao tăng. Chu Tử Liễu tay không binh khí, vội xuất một chưởng đánh rơi mũi châm, lưng hướng về phía kẻ địch. Lý Mạc Sầu thừa cơ chém một kiếm vào vai phải của Chu Tử Liễu. Chu Tử Liễu vội rùn vai xuống, cũng đã bị lưỡi kiếm chém sâu vào thịt hơn một tấc, chỉ kịp điểm liên tiếp mấy chỉ vào eo lưng đối phương. Nhưng vai đã bị thương, cố nhiên không cứu nổi Thiên Trúc cao tăng, mà kẻ địch thì tiến chiêu không ngừng, thực vô cùng nguy hiểm.

Hai bên đấu qua lại mấy chiêu, Chu Tử Liễu thấy Thiên Trúc cao tăng nằm sấp dưới đất không hề động đậy bèn gọi:

- Sư thúc, sư thúc!

Thiên Trúc cao tăng hoàn toàn không trả lời. Lý Mạc Sầu cười, nói:

- Ngươi muốn lão ta trả lời cũng dễ thôi. Ta cho ngươi một mũi Băng phách ngân châm, để ngươi xuống suối vàng mà gọi lão ta.

Chu Tử Liễu đau lòng, càng thêm căm hận, gia tăng kình lực khi xuất chỉ, chiêu thức không hề rối loạn. Dưới ánh trăng sao mờ mờ, Lý Mạc Sầu thấy nhãn thần của đối phương như tia chớp, các chiêu tấn công đều dữ dội, tựa hồ liều mạng để cả hai cùng chết, cho nên đấu thêm mấy chiêu, mụ không khỏi hoảng sợ, vung kiếm đâm gấp hai nhát, rồi quay người bỏ đi. Chu Tử Liễu cúi xuống xem mạch cổ tay Thiên Trúc cao tăng, thấy không có mạch nữa, vị sư thúc đã tắt thở hẳn rồi, liền hú lên một tiếng bi thống, đề khí đuổi theo Lý Mạc Sầu. Hai người một trước một sau chạy đến đại sảnh.

Công Tôn Chỉ thấy Lý Mạc Sầu tới thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, gọi:

- Lý đạo hữu hãy lại bên này!

Rồi hắn tiến lại đón.

Hoàng Dung nhìn thần sắc Công Tôn Chỉ, đoán ra vài phần, gọi:

- Quá nhi, hãy ngăn cách hai tên ma đầu ấy, đừng để lại gần nhau!

Dương Quá nghe tin vị Thiên Trúc cao tăng đã chết thì không còn thiết gì nữa, Tuyệt Tình đơn có bị Công Tôn Chỉ mang đi hay không, cũng chẳng còn ý nghĩa gì đối với chàng, nghe Hoàng Dung nói vậy, chàng chỉ cười khổ, không xuất thủ.

Gia Luật Tề nâng một góc tấm lưới bị đứt, gọi:

- Đôn Nhu huynh, hãy kéo một góc!

Cùng với Võ Đôn Nhu, Hoàn Nhan Bình và Gia Luật Yến mỗi người một góc kéo nửa tấm lưới ngăn cách Công Tôn Chỉ với Lý Mạc Sầu.

Trong sảnh hỗn loạn, bọn đệ tử áo xanh chạy nháo nhào. Cầu Thiên Xích thừa cơ phun hạt táo, liên tiếp năm, sáu đệ tử áo xanh bị trúng đòn gục chết, các tấm lưới gài dao nhọn cái bị chặt đứt, cái bị đám đệ tử quẳng đi.

Công Tôn Chỉ nói to:

- Lý đạo hữu, hãy ra khỏi chốn này, hẹn gặp lại ở chỗ ban nãy.

Hắn và Lý Mạc Sầu chạy ra khỏi đại sảnh ngang qua chỗ Dương Quá và Tiểu Long Nữ. Dương Quá coi như không nhìn thấy, chẳng lý gì đến. Hoàng Dung gọi:

- Long gia muội tử, hãy ngăn chặn Công Tôn Chỉ, hắn đang giữ Tuyệt Tình đơn đó.

Tiểu Long Nữ giật mình, nghĩ: "Thiên Trúc cao tăng đã chết, chất độc hoa Tình trong người Quá nhi chỉ trông chờ vào nửa viên Tuyệt Tình đơn còn lại mà thôi". Nàng bèn giật tay khỏi tay Dương Quá mà đuổi theo Công Tôn Chỉ. Dương Quá gọi:

- Cứ mặc cho hắn đi!

Tiểu Long Nữ nói:

- Làm sao để cho hắn đi kia chứ?

Dương Quá đành chạy theo sau.

Công Tôn Chỉ chạy về hướng đông bắc, Lý Mạc Sầu thì chạy về hướng tây bắc, mọi người cùng chia ra hai ngả đuổi theo. Tiểu Long Nữ, Dương Quá, Trình Anh và Lục Vô Song bốn người đuổi theo Công Tôn Chỉ. Cha con họ Võ, Chu Tử Liễu và Hoàn Nhan Bình năm người thì đuổi theo Lý Mạc Sầu. Huynh muội Gia Luật Tề và Quách Phù ở lại cùng Nhất Đăng đại sư và Hoàng Dung giám thị Cầu Thiên Xích.

Ở nhóm cha con Võ Tam Thông năm người, Chu Tử Liễu bị thương ở vai, vừa qua kịch chiến, bị mất nhiều máu, chạy được một quãng thì đuối dần. Mọi người dừng lại băng bó vết thương, chậm một chút đã không thấy tung tích Lý Mạc Sầu đâu nữa.

Chu Tử Liễu nói:

- Hôm nay nếu để nữ ma đầu ấy chạy thoát, chúng ta sẽ có lỗi với sư thúc.

Năm người sục sạo các bụi cây một hồi, không thấy Lý Mạc Sầu đâu cả. Võ Tam Thông nộ hóa xung thiên, ráng sức nhổ một cây bật rễ mà quật ngang quật dọc. Chu Tử Liễu nói:

- Công Tôn Chỉ có hẹn mụ ta "gặp lại ở chỗ ban nãy", chúng ta tuy không biết "chỗ ban nãy" là đâu, nhưng chỉ cần bám theo Công Tôn Chỉ, nữ ma đầu cần có giải dược, sớm muộn gì cũng sẽ tìm gặp hắn.

Võ Tam Thông nói:

- Sư đệ nói chí phải.

Thế là năm người chạy về hướng tây bắc.