Nàng bao năm lạnh lùng, nay thì từ trong lòng cho đến đầu mày cuối mắt, cả thân hình đều ôn nhu âu yếm, toàn tâm toàn ý chiều theo lời Dương Quá, lấy đó làm niềm sung sướng cao nhất.
Dương Quá ngẩn ngơ ngắm nàng, thong thả nói:
- Tại sao trong mắt cô cô có ngấn lệ?
Tiểu Long Nữ cầm tay chàng đặt lên má mình, dịu dàng nói:
- Thiếp... không biết. Chắc là tại thiếp thích chàng quá đấy.
Dương Quá nói:
- Quá nhi biết cô cô đau lòng về điều gì rồi.
Tiểu Long Nữ ngẩng lên, nước mắt ứa ra ròng ròng, ngả người vào lòng chàng, khóc nấc lên:
- Quá nhi, chàng... chúng mình chỉ còn mười tám ngày, làm sao cho đủ?
Dương Quá vỗ vỗ nhẹ vai nàng, dịu dàng nói:
- Phải rồi, Quá nhi cũng thấy không đủ.
Tiểu Long Nữ nói:
- Thiếp muốn chàng cứ mãi mãi như thế này với thiếp, một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm.
Dương Quá nâng cằm nàng lên, đặt vào đôi môi phớt hồng của nàng một cái hôn nhè nhẹ, nói:
- Đúng, gì thì cũng phải đi giết Quách Tĩnh, Hoàng Dung.
Đầu lưỡi chàng cảm thấy vị mằn mặn của nước mắt nàng, tình ý trong lòng trỗi dậy, toàn thân chàng run lên.
Bỗng nghe trên đỉnh gò cao bên trái có người cười to, nói:
- Muốn chàng chàng nàng nàng với nhau, cũng không cần vội thế.
Dương Quá ngoảnh đầu, thấy trên cái gò cách hơn mười trượng có năm người đứng kề vai nhau là Kim Luân pháp vương, Mã Quang Tá, Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh và Doãn Khắc Tây, kẻ vừa nói là Kim Luân pháp vương. Chàng nghĩ mình và Tiểu Long Nữ rời khỏi sơn cốc một cách mau lẹ, không ngờ mấy người kia bám sát theo sau, hai người trùng phùng sau cơn đại nạn, ngoài đối phương ra, không còn để ý tới bất cứ ai và bất cứ cái gì khác, đang âu yếm nhau bên gốc hòe, thì bị năm người kia nhìn thấy.
Dương Quá nhớ lại trong Tuyệt Tình cốc, Kim Luân pháp vương mấy lần gây khó cho chàng, chút nữa chàng bỏ mạng vì lời lẽ của lão ta, sớm biết thế này, thì khi lão ta đang dưỡng thương trong ngôi nhà tranh trên đỉnh núi nọ, chàng lấy mạng lão ta cho xong, lại đi trị thương giúp lão, một vị tông chủ như lão mà lại đi lấy oán báo ơn. Tiểu Long Nữ thấy ánh mắt giận dữ của chàng, bèn nói:
- Mặc xác hắn, cả đời hắn cũng không có được một thời khắc sung sướng như chúng mình đâu.
Mã Quang Tá nói:
- Dương huynh đệ, Long cô nương, chúng ta hãy nhập bọn với nhau thì hơn. Ở chốn hoang sơn dã lĩnh, không rượu không thịt này, có gì đáng thăm thú đâu.
Dương Quá chỉ muốn được cùng Tiểu Long Nữ yên ổn giờ nào hay giờ ấy, lúc này lại bị kẻ khác quấy nhiễu, nhưng chàng biết Mã Quang Tá có hảo tâm, bèn đáp:
- Mã đại ca cứ đi trước, tiểu đệ sẽ theo sau.
Mã Quang Tá nói:
- Hay lắm, vậy huynh đệ mau lên một chút.
Kim Luân pháp vương cười hô hố, nói:
- Họ Mã, ngươi chờ làm gì phí công, họ còn luyến ái nhau ở chốn này mười tám ngày cơ.
Cầu Thiên Xích bảo sau mười tám ngày chất độc sẽ phát tác, mọi người trong đại sảnh đều nghe rõ, nhưng thấy Kim Luân pháp vương lúc này nhắc lại, thì Mã Quang Tá cả giận, túm lấy vạt áo Kim Luân pháp vương, nói:
- Lão trọc chết tiệt, bụng dạ lão sao mà hiểm độc thế! Cả bọn cùng đi với Dương huynh đệ tới sơn cốc, lão đã chẳng giúp Dương huynh đệ thì thôi, lại cứ nói này nói nọ là sao?
Kim Luân pháp vương cười khẩy, nói:
- Ngươi có buông tay ra không?
Mã Quang Tá nói:
- Ta không buông đấy, lão làm gì nào?
Kim Luân pháp vương đánh một quyền phải tới trước mặt, Mã Quang Tá nói:
- Ái chà, động thủ ư?
Y đưa bàn tay to như cái quạt lên chộp nắm đấm của Kim Luân pháp vương. Nào ngờ cú đấm của Kim Luân pháp vương chỉ là hư chiêu, tay trái lão ta giơ ra, túm sau lưng Mã Quang Tá, cương kình nhu kình cùng hất ra, thân hình hộ pháp của Mã Quang Tá tức thời bay xuống dốc, may nhờ da thịt dày, dốc núi lại đầy cỏ, nên y không bị trọng thương, nhưng trán sưng u tím bầm, y vừa kêu oai oái vừa bò lên.
Dương Quá thấy hai người động thủ, biết Mã Quang Tá sẽ bị đòn, vội tới giúp, mới chạy được ba bước, Mã Quang Tá đã bị hất văng đi. Mã Quang Tá tuy đần độn, song cũng biết đánh không lại lão hòa thượng, miệng vừa rên rỉ vừa kêu lên:
- Ối chao, úi chao, lão trọc đánh gãy tay ta rồi.
Kim Luân pháp vương được phong là đệ nhất quốc sư Mông Cổ, được vương tử Mông Cổ Hốt Tất Liệt mời tới Trung Nguyên, bọn Tiêu Tương Tử và Ni Ma Tinh vốn chưa phục, lúc này thấy lão ta ngang ngược như vậy thì tức giận, đưa mắt cho nhau. Tiêu Tương Tử nói:
- Đại sư võ công quả nhiên cao cường, không hổ danh hiệu đệ nhất quốc sư Mông Cổ.
Kim Luân pháp vương nói:
- Không dám, không dám...
Lão nhìn sắc diện, biết Ni, Tiêu hai gã định xuất thủ, mà Dương Quá và Tiểu Long Nữ thì cũng sẵn sàng ra tay, tâm ý của Doãn Khắc Tây ra sao chưa rõ. Lão tuy tự thị võ công cao siêu, nhưng nếu năm cao thủ kia hợp sức đánh lão, thì lão không thể địch nổi đã đành, chỉ e tính mạng khó toàn, nên ngoài miệng đối đáp trong đầu nghĩ cách thoát thân.
Lão không ngờ Mã Quang Tá lẻn tới sau lưng lão, giáng cho lão một quyền rất mạnh, trúng vào gáy lão. Võ công như Kim Luân pháp vương, Mã Quang Tá có đánh lén cũng khó, song lúc này lão mải chú ý tới mấy người kia, coi thường gã Mã Quang Tá đần độn, nên bị một quyền nặng như búa bổ, khiến lão nổ đom đóm mắt. Lão cả giận, thúc cùi chỏ ra phía sau, Mã Quang Tá bị thoi trúng ngực, kêu to một tiếng, gục xuống phía trước. Kim Luân pháp vương hơi nhún hai chân xuống, thân hình hộ pháp của Mã Quang Tá vừa hay đổ vắt qua vai lão, lão vác y chạy luôn xuống dốc. Mọi người kêu to, Dương Quá đuổi theo trước tiên.
Kim Luân pháp vương tuy vác một người khổng lồ nặng ngót ba trăm cân, song vẫn chạy như bay. Dương Quá, Tiểu Long Nữ, Ni Ma Tinh đều thi triển khinh công, song qua mấy chục trượng vẫn chưa đuổi kịp lão ta. Dương Quá và Tiểu Long Nữ lao nhanh hơn, sắp đến gần. Kim Luân pháp vương dừng lại, ngoảnh đầu, cười nhăn nhở, nói:
- Được, các ngươi muốn liên thủ, hay muốn đơn đả độc đấu thì bảo?
Đoạn lão đặt cái đầu của Mã Quang Tá đối diện với một tảng đá bên cạnh, sẵn sàng đập đầu gã kia vào đó.
Dương Quá vòng ra sau lưng lão ta, nói:
- Nếu lão đả thương Mã đại ca, chúng tôi sẽ liên thủ cùng tấn công.
Kim Luân pháp vương cười hô hố, đặt Mã Quang Tá xuống đất, nói:
- Kẻ đần độn như hắn, cũng được coi trọng thế ư?
Lão thò hai tay vào bọc, lúc rút ra thì tay trái bạch quang loang loáng, tay phải hoàng khí bừng bừng, ngân luân và đồng luân đã gõ vào nhau, nghe choang một tiếng, vang vọng núi rừng. Lão hỏi:
- Vị nào xông tới trước đây?
Doãn Khắc Tây cười hì hì, nói:
- Các vị chuyên về võ học, tại hạ thì lo chuyện mua bán, xin đứng ngoài quan đấu.
Kim Luân pháp vương nghĩ bụng: "Tên này không ngả theo bên nào, bớt được một kình địch". Tiêu Tương Tử nghĩ cứ để người khác đấu với Kim Luân pháp vương trước, khi nào lão ta mỏi mệt rồi, mình sẽ nhảy vào thủ thắng, bèn nói:
- Ni huynh, võ công của huynh cao hơn tiểu đệ, mời huynh đấu trước!
Ni Ma Tinh nghe Tiêu Tương Từ nói, đã biết ý của gã kia, song tự phụ tu vi võ học độc bộ Thiên Trúc, bình sinh chưa gặp địch thủ, nghĩ mình không thắng Kim Luân pháp vương, thì cũng chẳng thể lạc bại, bèn tiện tay vác một hòn đá lớn bên dốc núi lên, nói:
- Được, tại hạ thử tài hai cái vòng tròn của đại sư.
Y vác đá đánh tới ngực Kim Luân pháp vương, hòn đá này nặng chí ít cũng ba trăm cân, mọi người thấy y không dùng binh khí, lại vác đá mà đánh, đều không khỏi kinh ngạc.
Kim Luân pháp vương cũng không ngờ gã lùn này lại có thần lực ghê gớm vậy, không dám coi thường, nghiêng người né tránh, dùng cái đồng luân quật ngang lưng Ni Ma Tinh. Ni Ma Tinh đưa tảng đá ra sau cản lại, đồng luân cự thạch va vào nhau, tia lửa tung tóe tứ phía. Kim Luân pháp vương cảm thấy cánh tay trái hơi tê dại, nghĩ: "Con quỷ lùn này võ công quái dị, thật không thể coi thường. Nhưng dù hắn khỏe đến mấy, vác khối đá nặng thế kia phỏng được bao lâu?". Thế là múa song luân xoay chuyển quanh người Ni Ma Tinh.
Dương Quá đỡ Mã Quang Tá dậy, rồi cùng Tiểu Long Nữ đứng xem giao đấu, thấy Ni Ma Tinh thần lực kinh nhân, võ công đặc dị, đều thầm kinh ngạc.
Hai người kia đấu một hồi, lực đạo của Ni Ma Tinh vẫn không suy giảm, đột nhiên y quát to:
- A bà tinh!
Đồng thời ném tảng đá tới người Kim Luân pháp vương.
Cú ném này là một môn võ công lợi hại của họ Thích ở Thiên Trúc, gọi là "Thích Ca trịch tượng công". Trong kinh Phật có viết, Thích Ca Mâu Ni hồi làm thái tử, một hôm ra khỏi hoàng thành, có một con voi chắn đường, thái tử bèn túm chân con voi ném nó lên không trung, ba ngày sau con voi mới rơi xuống đất, tạo thành một cái khe sâu, nay gọi là khe Tếch Tượng (Ném voi). Cái đó dĩ nhiên là chuyện ngụ ngôn, ngụ ý Phật pháp là điều ngoài sức tưởng tượng. Sau các võ sĩ Thiên Trúc luyện thành môn ngoại công ném một vật nặng, bèn đặt tên như thế. Lúc này Ni Ma Tinh vận thần công ném đá, thấy khối đá lao vù vù về phía Kim Luân pháp vương.
Kim Luân pháp vương võ công tuy mạnh, nhưng đối với một vật nặng ngần kia, há dám chống chọi trực diện, vội nhảy tránh sang một bên. Ni Ma Tinh đột nhiên bay theo khối đá, song chưởng đẩy khối đá chuyển hướng bay, lại lao về phía Kim Luân pháp vương. Lần này đang đà bay, kình lực được gia tăng, nên khối đa bay nhanh và mạnh hơn lúc đầu.
Luận về võ công, Kim Luân pháp vương đúng là cao hơn Ni Ma Tinh, nhưng "Thích Ca trịch tượng công" là môn lão ta chưa từng đối phó, nhất thời lão trở tay không kịp, thấy khối đá đổi hướng, lại bay tới, lão ta đành nhảy tránh. Ni Ma Tinh thừa thắng truy kích, khối đá được đẩy tiếp, thế bay càng mãnh liệt thêm. Kim Luân pháp vương nghĩ bụng: "Cứ đà này, ắt mình sẽ bại dưới tay con quỷ lùn mất, phải lập tức dùng cách khác thôi. May mà hắn một mình ra đấu với mình, mình đánh chết hắn rồi, Tiêu Tương Tử sẽ không dám xông lại. Dương Quá và Tiểu Long Nữ trong người có độc, sử dụng "Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp" sẽ không thể như ý".
Bỗng nghe sau núi có tiếng vó ngựa rầm rập, thế như sấm động, tinh kỳ triển động, một đội nhân mã lao tới. Kim Luân pháp vương và Ni Ma Tinh mải đấu, không để ý. Bọn Dương Quá thấy đó là một đội kỵ binh Mông Cổ, ai nấy mang trường đao, cung nỏ. Đến cách vài chục trượng thì họ dừng lại, quan lãnh binh giơ tay làm hiệu toàn đội kìm ngựa, không tiến nữa. Nguồn tại https://TruyệnFULL.vn
Người đứng dưới cờ xem cuộc đấu giây lát, rồi giục ngựa chạy tới, gọi to:
- Dừng tay, dừng tay!
Người ấy mặc hoàng bào, tay cầm thiết cung, chính là vương tử Mông Cổ Hốt Tất Liệt.
Ni Ma Tinh nghe tiếng gọi, bay người lên đẩy khối đá lăn xuống dốc núi, kéo theo đất đá chuyển động rùng rùng.
Hốt Tất Liệt xuống ngựa, tay trái kéo Kim Luân pháp vương, tay phải kéo Ni Ma Tinh, cười nói:
- Thì ra hai vị đang trao đổi võ công ở đây, khiến tiểu vương đại khai nhãn giới.
Hốt Tất Liệt làm gì chẳng biết hai người đánh nhau thực sự, nhưng muốn giữ thể diện cho hai bên, mới bảo họ dừng tay. Kim Luân pháp vương mỉm cười, nói:
- Vị Ni huynh này võ học hết sức độc đáo, hiếm có, hiếm có!
Ni Ma Tinh lườm một cái, nói:
- Tại hạ cứ ngỡ đệ nhất quốc sư Mông Cổ tài giỏi lắm, hóa ra... hi hi!
Kim Luân pháp vương cả giận, nghĩ bụng: "Chẳng lẽ ta không đánh lại ngươi được hay sao?". Đang định mở miệng đấu khẩu, thì Hốt Tất Liệt cười, nói:
- Chốn này phong cảnh hữu tình, há có thể không uống rượu! Tả hữu, mang rượu lại, chúng ta uống vài chén nào!
Người Mông Cổ sinh trưởng giữa thảo nguyên, quen màn trời chiếu đất, coi việc ăn uống giữa rừng hoang với trong nhà không khác gì nhau, thị vệ lập tức bày mâm rượu và món nhắm trên mặt đất.
Hốt Tất Liệt nhìn Tiểu Long Nữ, nghĩ thầm: "Nhân gian lại có thiếu nữ xinh đẹp nhường này". Thấy nàng tay nắm vai kề với Dương Quá, thần tình thân mật, Hốt Tất Liệt bèn hỏi Dương Quá:
- Vị cô nương này là ai đây?
Dương Quá đáp:
- Đây là Long cô nương, là sư phụ của tiểu nhân, cũng là thê tử của tiểu nhân.
Sau một phen xuất sinh nhập tử ở Tuyệt Tình cốc, mọi thứ lễ giáo tập tục trói buộc con người khắp thiên hạ chàng không coi ra gì nữa, chỉ muốn hết thảy mọi người trên đời đều biết Dương Quá ta là người lấy sư phụ làm vợ đấy.
Người Mông Cổ đâu có lễ giáo tôn sư trọng đạo, nam nữ cách biệt như người Hán, Hốt Tất Liệt nghe Dương Quá nói vậy không hề lấy làm lạ, biết nữ nhân này là người truyền thụ võ nghệ cho Dương Quá, thì bất giác thêm kính nể, cười, nói:
- Quả nhiên là lang tài nữ mạo, thiên sinh khuê ngẫu, vừa lứa xứng đôi, hay lắm hay lắm! Nào, mọi người cùng cạn một chén chúc mừng hai vị.
Đoạn nâng ly rượu uống cạn một hơi. Kim Luân pháp vương mỉm cười, cũng uống cạn. Mấy người kia cùng uống. Riêng Mã Quang Tá uống liền ba chén.
Tiểu Long Nữ vốn không yêu ghét gì người Mông Cổ nay nghe Hốt Tất Liệt khen nàng với Dương Quá đẹp đôi, thì sung sướng uống nửa chén, dung sắc càng thêm kiều diễm, nghĩ thầm: "Một số người Hán bảo ta và Quá nhi không được thành thân, vị vương gia Mông Cổ này nói là "hay lắm", xem ra kiến thức của người Mông Cổ cao thật đấy".
Hốt Tất Liệt cười, nói:
- Ba hôm không thấy các vị trở về, tiểu vương nhớ quá, ngặt nỗi thành Tương Dương quân vụ khẩn cấp, không thể chờ lâu, tiểu vương bèn dặn lại đại doanh, mời các vị lập tức đến bên thành Tương Dương hợp lực. Hôm nay may gặp ở đây, thật không gì bằng.