Thần Đạo Đan Tôn

Chương 45: Giết chết toàn bộ

- Mã huynh, ngươi bảo ta giúp ngươi hạ độc, ta đã hạ, giúp ngươi đối phó tiểu tử này... Tựa hồ không còn trong ước định của chúng ta a.

Dư Chinh xa xôi nói, tựa hồ không nhìn thấy Mã Lãng đã rơi vào trong nước sôi lửa bỏng.

Mã Lãng biết đối phương cũng là người tham lam, đã không lọt mắt chỗ tốt lúc trước, tuy hắn không cam lòng, cũng chỉ có thể nói:

- Tiểu tử này tất nhiên phát hiện một thượng cổ bí tàng, ngăn ngắn hai tháng liền từ Luyện Thể tầng hai đột phá Tụ Nguyên Cảnh, càng tu ra hai đạo kiếm khí, ngươi ngẫm lại xem, bảo tàng kia quý giá cỡ nào? Ngươi ta ép hỏi ra bảo tàng chia đều, tiền đồ tương lai không thể đo lường!

Dư Chinh chỉ biết Lăng Hàn bất phàm, nhưng không nghĩ tới tên này trước đây yếu như vậy, so sánh với nhau, chỉ có được thượng cổ bảo tàng mới có thể giải thích.

Một phế vật cũng có thể thoát thai hoán cốt như vậy, này nếu như hắn nắm giữ thì sao?

Hô hấp của hắn không khỏi ồ ồ lên, trong mắt nhảy lên sát khí, hắn đối với Mã Lãng cũng nổi lên sát ý, chỉ cần phân bảo tàng từ trên người Lăng Hàn, hắn nhất định sẽ phóng ngựa tới giết người diệt khẩu.

- Được, ta giúp ngươi!

Hắn nói xong, liền gỡ bao lưng xuống, từ bên trong lấy ra hai cây chủy thủ, trên lưỡi dao có hào quang màu xanh lấp lóe, đó là kịch độc.

- Vũ Đồng, giải quyết hắn!

Lăng Hàn thuận miệng nói.

- Vâng.

Lưu Vũ Đồng đáp ứng một tiếng, xèo, thân hình thoát ra, phiên như thiên tiên.

Quá nhanh!

Chỉ một nháy mắt, nàng liền xuất hiện ở trước người Dư Chinh, tay phải nâng tay của đối phương, Dư Chinh không tự chủ được múa chủy thủ, hướng về cổ họng của mình vạch một phát.

Phốc!

Máu bắn tung tóe, Dư Chinh lảo đảo trở ra, hắn dùng một tay bưng yết hầu, một tay khác vội vã đưa vào trong ngực tìm kiếm thuốc giải, nhưng gương mặt đang nhanh chóng biến thành màu đen, đợi đến lúc lấy ra một chiếc bình ngọc, thì ánh mắt của hắn đã mất đi ánh sáng.

Oành, hắn ngửa đầu ngã chổng vó, làm sao cũng không thể nào tin nổi, mình sẽ chết ở chỗ này, càng không thể tin tưởng, nữ tử đẹp như Thiên Tiên, lạnh như băng kia, lại nắm giữ thực lực mạnh mẽ như vậy, để hắn ngay cả một chiêu cũng ra không được.

Đồng dạng khiếp sợ còn có Mã Lãng, hắn cũng không nghĩ tới thực lực của Lưu Vũ Đồng mạnh như thế, một chiêu liền thuấn sát Tụ Nguyên tầng bốn Dư Chinh.

Thiên tài như vậy, sao sẽ ở bên người Lăng Hàn?


- Lúc này còn dám phân tâm, chê bị chết không đủ nhanh sao?

Lăng Hàn cười gằn, vung kiếm giết tới.

Mã Lãng vội vàng nâng đao chống đỡ, nhưng mà bị chiêu kiếm này chấn lùi lại bảy, tám bước, trên người thêm một vết thương.

- Đưa ngươi đoạn đường cuối cùng a!

Lăng Hàn xuất kiếm, như cầu vồng nối tới mặt trời, lóng lánh chói mắt.

Đây là một thức mạnh nhất trong Kinh Điện Kiếm Pháp, tên là Kích Sát!

Mã Lãng cắn răng, múa đao đón đánh, nhưng đao lại đánh vào không khí, phốc, hắn cảm thấy ngực đau xót, trái tim đã bị trường kiếm đâm thủng, kình lực đáng sợ rung động, trái tim lập tức bạo nát.

Sinh mệnh lực của võ giả Tụ Nguyên Cảnh rất dài, cho dù trái tim đã nát vẫn chưa chết hẳn, hắn nhìn Lăng Hàn, miệng đóng mở, thật giống như muốn nói cái gì, nhưng mà không phát ra được một chút xíu âm thanh.

- Đánh lâu như vậy, lẽ nào ta còn không nhìn thấu chiêu số của ngươi sao?

Lăng Hàn biết đối phương muốn hỏi gì, từ tốn nói.

Ngươi là quái vật sao, mới đánh một hồi ngươi liền nhìn thấu chiêu thuật của ta?

Mã Lãng thầm mắng, rốt cục nuốt xuống một hơi cuối cùng, không cam lòng nhắm hai mắt lại.

Lăng Hàn thu kiếm, phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy Lăng Đông Hành cũng giết những chấp pháp giả kia đến thất thất bát bát, có cá lọt lưới cũng bị Lưu Vũ Đồng giải quyết.

Mà ông cháu Lăng Trọng Khoan, Lăng Mộ Vân ở dưới kịch độc sớm đã tắt thở, con mắt của bọn họ vẫn còn không cam lòng trợn tròn, lộ ra oán hận mãnh liệt, không biết là hận Mã Lãng, Dư Chinh, hay là hận phụ tử Lăng Đông Hành.

- Hai kẻ phản bội này, đúng là tiện nghi cho bọn họ!

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn vốn định tự tay đánh chết.

- Quên đi, dù sao cũng là tộc nhân, chết ở trong tay người khác cũng tốt.

Lăng Đông Hành thở dài, dù sao cũng là chủ nhân một gia tộc, đồ vật phải cân nhắc nhiều lắm.

Xử lý thi thể tự nhiên không cần bọn họ động thủ, chỉ là giết người đơn giản, nhưng khắc phục hậu quả... Lăng Đông Hành có chút đau đầu.


- Hàn Nhi, ngươi và Vũ Đồng lập tức rời đi, càng xa càng tốt!

Lăng Đông Hành đã quyết định, hắn có thể lưu lại cùng Lăng gia chết sống, nhưng nhi tử là hi vọng, tuyệt không thể xảy ra chuyện gì.

Lăng Hàn cười cợt nói:

- Phụ thân, ta không phải là nhất thời khí phách mới quyết định động thủ. Việc này, để cho Trần Phong Liệt đi giải quyết a.

- Chết nhiều người như vậy, còn có một đệ tử của Thất trưởng lão, hắn có thể giải quyết sao?

Lăng Đông Hành cau mày nói.

- Vì tính mạng của hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp.

Lăng Hàn cười nói.

- Lại nói, Vũ Đồng là thiên kim của Hoàng Đô Lưu gia, nếu không được liền lấy thân phận của nàng ra dọa.

Lăng Đông Hành lắc đầu, ở trong lòng hắn, tự nhiên nhận định con trai của mình là tốt nhất trên đời, nhưng Lưu gia sẽ cho rằng như vậy sao? Nghĩ đến thê tử của mình là chắt gái của Tam Trưởng lão Đông Nguyệt Tông, cuối cùng kết cuộc của hai người là bi kịch, đây là dẫm vào vết xe đổ.

Bất quá bọn hắn thật không hổ là phụ tử, nhận thức nữ nhân đều có thân phận cao quý như thế.

Hắn không khỏi có chút bận tâm, làm một phụ thân, Lăng Đông Hành không hi vọng con dẫm vào vết xe đổ của mình.

- Vũ Đồng, đúng không?

Lăng Hàn chưa làm phụ thân, nên sẽ không hiểu ý nghĩ của Lăng Đông Hành lúc này, thấy Lăng Đông Hành lo lắng, còn tưởng rằng đang lo lắng sự tình Thạch Lang Môn, liền hướng về Lưu Vũ Đồng hỏi một câu.

- Ừm!

Lưu Vũ Đồng gật đầu, biểu hiện rất nghiêm túc.

Lăng Đông Hành nhìn ở trong mắt, lấy thân phận của hắn, sao không thấy được Lưu Vũ Đồng đã có tình cảm với nhi tử.

Chỉ mong này không phải một nghiệt duyên! Không, chuyện này tuyệt đối không có khả năng là nghiệt duyên, nhi tử so với hắn ưu tú gấp trăm lần, ngàn lần, ngày sau nhất định có thể vượt qua cực hạn võ đạo của Vũ Quốc, cưới con gái của Bát Đại Hào Môn có cái gì không được?

Lăng Hàn lập tức viết thư, sai người nhanh chóng đưa đi Thạch Lang Môn, giao cho Trần Phong Liệt. Nếu như Trần Phong Liệt không giải quyết được chuyện này, kỳ thực hắn còn có hậu chiêu, chính là Chư Hòa Tâm, người ta là Đan sư Huyền Cấp hạ phẩm, không lọt vào mắt hắn, nhưng ở Vũ Quốc, địa vị của Chư Hòa Tâm lại khá cao, chí ít Thạch Lang Môn là tuyệt đối không trêu chọc nổi.

Lưu Vũ Đồng là tiểu thị nữ của hắn, phải vận dụng bối cảnh của thị nữ, kia là sự tình rất mất mặt a.

Trần Phong Liệt ở ngày thứ ba liền nhận được tin, sau khi xem xong suýt chút nữa sinh ra bệnh tim, thầm nói vị này sao biết gây sự như vậy chứ? Mới vừa làm thịt Trình Khiếu Nguyên, giờ thì giết Mã Lãng cộng thêm một đội chấp pháp.

Trình Khiếu Nguyên còn nói được, là đệ tử của hắn, chết thì chết, chỉ cần hắn không truy cứu là được. Nhưng Mã Lãng là đệ tử của Lão Thất, hơn nữa còn là kiệt xuất nhất, cái hố này sao lấp a?

Nhưng không lấp cũng phải lấp, tính mạng của hắn là trói cùng một chỗ với Lăng Hàn.

Lăng Hàn không biết Trần Phong Liệt làm thế nào, ngược lại qua hai ngày sau, đối phương gửi thư, nói hết thảy đều không cần lo lắng.

Nếu đã giải quyết chuyện này, Lăng Hàn liền quyết định tiến vào Thất Phong Sơn, cách tết Nguyên đán còn có một tháng, hắn ít nhất phải tăng tu vi lên tới Tụ Nguyên tầng bốn, này mới có cơ hội đoạt được quán quân của Đại Nguyên luận võ.

---------------