Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4420: Lăng Hàn phá trận

Lăng Hàn nhìn như không có ý thức, trên thực tế sâu trong thức hải của hắn, ý niệm đang lĩnh ngộ Đồ Thần thuật đến thời khắc mấu chốt, cho nên hắn bắt đầu diễn luyện.

Lúc gặp được công kích, hăn tự động thi triển Đồ Thần thuật hóa giải.

Hắn hiện tại vận chuyển không phải Cổ Dương Thiên Công, mà là Cửu Dương Thiên Kinh, công pháp của Cửu Dương Thánh Nhân sáng tạo nên phối hợp với tiên thuật của chính hắn, lúc này mới có thể phát huy uy lực tiên thuật lên cực hạn.

Đương nhiên, cực hạn cũng có đối lập, có rất ít còn vượt qua cấp độ của người sáng tạo.

Công pháp mới là căn cơ của thế lực, bất kỳ tiên thuật gì cũng thôi diễn từ công pháp, như Lục Tự Minh Vương chú, vì cái gì Lăng Hàn hét ra uy lực không bằng Cát Tường Thiên, đó là bởi vì hắn không hành công pháp Phật tộc.

Bản thiếu cũng là một nguyên nhân.

Cửu Dương Thánh Nhân để mắt tới Lăng Hàn, cho nên hắn sẽ không keo kiệt, hắn sẽ truyền thụ toàn bộ Cửu Dương Thiên Kinh, Lăng Hàn có thể một đường tu hành tới Thánh Nhân cảnh.

Phát động công pháp Thánh cấp, uy lực của Đồ Thần thuật bắt đầu bộc phát..

Xoát, xoát, xoát, băng kiếm cắt, chém và đâm tới, chúng đều là năng lượng thiên địa hình thành, mà lực lượng thiên địa vô cùng vô tận, lực công kích rất mạnh.

Lăng Hàn không ngừng vung hai tay, Đồ Thần thuật phát uy hóa giải tất cả công kích, cho dù có dư uy sót lại cũng bị Tiên Đỉnh duy nhất hóa giải.

Nhưng sau khi ngăn cản vài chục chiêu, sắc mặt hắn tái nhợt.

Hắn không cách nào vận chuyển Đồ Thần thuật.

Rất bình thường, đây chính là Thánh thuật, Chú Đỉnh có thể vận dụng trong thời gian dài hay sao?

Xoát, một đạo băng kiếm chém tới.

Ánh mắt Lăng Hàn khôi phục thanh tỉnh, hắn đã thối lui ra khỏi lĩnh ngộ Đồ Thần thuật, hắn vung quyền, trên nắm tay bao phủ màn sáng tinh thần tạo thành lớp bảo vệ.

Bành, hắn xuất một quyền đánh nát băng kiếm, nhưng lực lượng hùng hậu tiếp tục đánh tới, lực lượng này đủ đánh chết Sinh Đan sơ kỳ.

Đáng tiếc, Lăng Hàn là quái thai, Tiên Đỉnh duy nhất chấn động nhẹ là có thể hóa giải tất cả.

- Trận pháp?

Lăng Hàn cau mày, tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều xuất hiện trong đầu hắn, hắn nhớ lại tất cả.

Hắn vẫn lĩnh ngộ cho nên che đậy các giác quan bên ngoài, nhưng con mắt thấy, tai nghe thấy cũng không biến mất, chỉ chờ đến lúc thì hắn mới tiếp nhận và xử lý mà thôi.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, nhãn thuật nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy.

Hướng đi của lực lượng thiên địa.

Căn nguyên của trận pháp là cái gì? Lực lượng thiên địa.

Cho nên chỉ cần lần theo đầu nguồn lực lượng thiên địa là có thể tìm được trận cơ.


Đương nhiên, có chút trận sư sẽ cố ý lợi dụng điểm ấy giả tạo trận cơ ở đây, kết quả lại là cái hố to, đừng nói tìm trận cơ ở đâu, làm sao thoát chết cũng là việc lớn.

Nhưng tất cả những thứ này vô hiệu với Lăng Hàn.

Hắn nhanh chân tiến lên, hắn liên tục xuất quyền đánh nát tất cả băng kiếm, bước chân kiên định, ổn định.

Nhìn hắn đi xa, mọi người há hốc mồm không khép lại được.

Quái, quái vật a.

- Nhìn kìa, đây chính là huynh đệ của Ngưu gia.

Đại Hắc Cẩu dương dương đắc ý, nói:

- Mặc dù còn kém hơn Ngưu gia một chút nhưng cũng xem như lợi hại.

Tất cả mọi người im lặng, chỉ cảm thấy con trâu này có da mặt quá dày.

- Không hổ là thanh niên Ngưu tộc ta!

Lại có một người không biết xấu hổ, đại hán Ngưu tộc cũng cảm thấy tự hào.

Đó là Nhân tộc!

Mọi người đều nhổ nước bọt.

Hà Nhã Phù cảm thấy trái tim rung động, mỹ nữ đều thích anh hùng, nhất là thiên kiêu trẻ tuổi như Lăng Hàn chính là hôn phu lý tưởng của nàng, trái tim nàng đập thình thịch, nhịn không được liền hồi tưởng lại lúc Lăng Hàn dùng ngón tay chạm vào ngực nàng, toàn thân của nàng nóng bừng lên.

Đúng lúc này, Lăng Hàn ngừng lại.

Hắn đấm một quyền vào mặt đất, sau đó lấy một thứ như kim loại ra.

Trận cơ.

Ngay sau đó hoàn cảnh chung quanh đang biến hóa.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, trời ơi, gia hỏa này lại là một tên trận sư.

Quá kinh khủng, trẻ tuổi như vậy, hắn làm sao tu hành võ trận song tu?

Trái tim Hà Nhã Phù đập mạnh, chính mình cũng có thể cảm giác được, gương mặt rất nóng.

Lăng Hàn lại bắt đầu tìm kiếm trận cơ thứ hai, sau đó là cái thứ ba... Sau khi hắn thu năm cái trận cơ, toàn bộ sơn cốc khôi phục bình thường.

- Tốt!


Tất cả mọi người là hoan hô lên, lần này mọi người trở về từ cõi chết, có ai không hoan hô.

Lăng Hàn tiện tay ném trận cơ sang một bên, mặc dù là trận pháp cấp bậc Sinh Đan, nhưng trận cơ được chế tác rất kém, chỉ là hàng dùng một lần.

Nếu hắn không phá trận này, nhiều lắm một ngày thì trận cơ không chịu được lực lượng thiên địa chèn ép mà nổ tung, trận pháp cũng biến mất.

Đương nhiên, người nơi này gượng qua một ngày hay không?

- Đinh huynh, đa tạ!

- Lần này may mắn mà có Đinh huynh!

- Đinh huynh, có chuyện gì ngươi chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ bán cái mạng này cho ngươi!

Mọi người chạy tới cảm kích, có ít người càng nguyện ý dùng tính mạng báo ân.

Những người này không phải người thật sự huyết tính, mà là cố ý nói như vậy, muốn kéo gần quan hệ với Lăng Hàn, dù sao gia hỏa này quá yêu nghiệt, nếu có bằng hữu như thế chắc chắn sẽ lời to.

Lăng Hàn duy trì phong cách cao ngạo của Đinh Nhất, hắn chỉ gật đầu với những người lấy lòng, hắn tuyệt đối không nhiệt tình.

- Huynh đệ, đồ hỗn trướng kia muốn biến lão Ngưu làm thành bít tết, chúng ta đi bắt hắn!

Đại Hắc Cẩu chạy tới, nó vẫn tức giận, mặc dù nó nhiều lắm cũng chỉ biến thành thịt chó nướng mà thôi.

- Được.

Lăng Hàn gật đầu.

Chính mình và Đại Hắc Cẩu đều bị hãm hại, đương nhiên không có khả năng cứ bỏ qua như thế, hơn nữa hắn cũng rất tò mò, chủ nhân người kia luyện đan gì mà tàn nhẫn như thế?

- Đinh huynh…

Nhìn thấy Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu muốn đi, Hà Nhã Phù vội vàng lên tiếng kêu lại.

- Ân?

Lăng Hàn dừng bước, hắn xoay người lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

- Không, không có gì.

Hà Nhã Phù vốn định giữ lại cùng đồng hành, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Hàn thì rụt rè thu lời nói trở về.

Lăng Hàn làm ra vẻ mặt cao ngạo, hắn và Đại Hắc Cẩu tiếp tục đi tới.

Chờ sau khi đi vào sơn cốc, Đại Hắc Cẩu nhịn không được hỏi:

- Tiểu tử, ngươi biết ngươi sờ ngực người ta không?

Lăng Hàn tối mặt, có ngươi nào nói quá lên như vậy không?

- Được rồi, chỉ là đụng phải, cũng bị ngươi chiếm tiện nghi.

Đại Hắc Cẩu tiếp tục nói:

- Bây giờ người ta bị bá vương khí của ngươi hấp dẫn, không bằng thu nàng đi.

- Ngươi xem một chút, Tây Thiên vực đã xem thường chúng ta, chúng ta lừa gạt toàn bộ mỹ nữ của bọn họ. Đến lúc đó những tên kia sẽ khóc thành bộ dạng gì?

- Tiểu Hàn tử, chủ ý này thế nào?

- Ai ai ai, ngươi đi nhanh như vậy làm gì, chờ Cẩu gia một chút, là Ngưu gia chứ!