Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4391: Lại diệt một người

Lăng Hàn để mắt tới Đổng Khiếu, sát khí lưu chuyển.

Đổng Khiếu vốn tâm hoảng ý loạn, hiện tại bị Lăng Hàn nhìn chằm chằm, nội tâm hắn bồn chồn.

Việc này nói ra rất hoang đường, một Chú Đỉnh lại có thể làm Sinh Đan hậu kỳ cảm thấy hoảng loạn, nhưng cảnh tượng Lăng Hàn miểu sát Phùng Côn hiện ra rõ mồn một, hắn có thể không sợ hãi hay sao?

- Ác tử, ngươi đáng chết!

Phùng Thiệu Lâm hét lớn một tiếng, hắn lao tới giết Lăng Hàn.

Trên thực tế, chỉ có hắn dám xông lên giết Lăng Hàn.

Sinh Đan hậu kỳ còn bị Lăng Hàn miểu sát, nhưng Sinh Đan trung kỳ Phùng Kiếm dám xông lên chịu chết hay sao?

Nhưng Đổng Khiếu và Phùng Kiếm đã bị dọa vỡ mật, Lăng Hàn không phải chưa từng sử dụng thần mang, uy lực càng lớn thì phụ tải càng lớn, đây là đạo lý không thể bàn cãi.

Phùng Thiệu Lâm đánh tới, nhưng hắn là Sinh Đan viên mãn, lực lượng của hắn đạt tới thất trọng thiên tiếp cận bát trọng thiên, lại vận chuyển một môn bí pháp, chiến lực của hắn sẽ tiếp cận cửu trọng thiên.

Đây chính là nguyên nhân Lăng Hàn không dám đón đỡ, hắn vội vàng phát động thân pháp, chỉ trốn không công, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Đổng Khiếu, đây mới là mục tiêu hắn muốn chém giết.

- Còn thất thần làm gì, cùng tiến lên!

Phùng Thiệu Lâm giận dữ hét lớn.

Đổng Khiếu và Phùng Kiếm sững sờ, bọn họ vội vàng lao tới, nhìn thấy Phùng Thiệu Lâm uy vũ như thế, lòng tin của bọn họ đã khôi phục không ít.

Muốn bọn họ đơn độc đối mặt Lăng Hàn, đương nhiên bọn họ không dám, nhưng chỉ đứng bên cạnh phụ trợ, như vậy bọn họ dám làm, dù sao bọn họ đều là Sinh Đan cảnh.

Đã thần mang không thể dùng, hắn chỉ có thể vận dụng uy lực của Tiên Đỉnh.

Thử xem thực lực cực hạn của hắn nằm ở nơi nào.

Oanh, Phùng Thiệu Lâm đánh ra một kích, lần này Lăng Hàn không trốn, hắn nghênh đón.

Ngăn cản một kích của đối phương, Lăng Hàn cảm thấy lực lượng to lớn ập tới và tàn phá kinh mạch trong người hắn.

Lúc trước hắn dùng Thập Bát La Hán Thủ gia tăng chiến lực lên ngũ trọng thiên, bởi vậy lực lượng chênh lệch tứ trọng thiên đang càn quét thân thể hắn, ngay sau đó lực lượng bị Tiên Đỉnh duy nhất hấp thu và phân giải nhanh chóng.

Sau đó không lâu, Lăng Hàn không có việc gì.

Trâu, quá trâu bò!

Sau một kích này, chính ba người Phùng Thiệu Lâm cũng ngạc nhiên, đã xảy ra chuyện gì?


Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, lần nữa Phùng Thiệu Lâm tấn công không sử dụng bí pháp, hắn chỉ dùng lực lượng thuần túy.

Bành!

Sau một kích, đại đa số lực lượng bị Tiên Đỉnh duy nhất hấp thu, nhưng vẫn có một ít lực lượng lưu lại tàn phá thân thể của hắn, nhưng sau khi Tiên Đỉnh hóa giải lực lượng trước đó, Tiên Đỉnh lại chấn động nhẹ, lực lượng còn sót lại biến mất.

Lăng Hàn gật đầu, lần này hắn có thể suy đoán ra lực lượng cực hạn của Tiên Đỉnh duy nhất, hiển nhiên là lục trọng thiên.

Sau khi biết được năng lực cực hạn của mình nằm ở đâu, hắn không cố kỵ nữa, hắn vung quyền ngăn cản công kích của Phùng Thiệu Lâm, bản thân hắn lại để mắt tới Đổng Khiếu, hơn nữa còn không ngừng tấn công.

Đổng Khiếu có chiến lực thế nào

Lục trọng thiên mà thôi.

Nói cách khác, đối mặt với công kích của hắn, Lăng Hàn không thể bỏ mặc, Tiên Đỉnh duy nhất có thể hóa giải tất cả công kích.

Chỉ cần công kích không lo phòng ngự, có ai không đau đầu?

Đổng Khiếu hết sức buồn bực, công kích của hắn đánh vào người Lăng Hàn như trâu đất xuống biển, hoàn toàn không có tác dụng gì, Lăng Hàn công kích làm hắn run rẩy, hắn sợ trúng một chiêu miểu sát như Phùng Côn.

- Tiểu tặc đáng chết!

Phùng Thiệu Lâm gầm thét, hắn thật sự sắp nổi điên, hắn tới đây truy sát Lăng Hàn báo thù, nhưng tuyệt đối không ngờ kết quả lại bồi tính mạng của một Sinh Đan cảnh Phùng gia.

Hiện tại, Phùng gia chỉ còn lại hai tên Sinh Đan, so với thời kỳ toàn thịnh có năm đại Sinh Đan, thực lực này rơi xuống làm hắn muốn khóc.

Hắn có thể sử dụng Hỗn Độn Thần Lôi.

Lăng Hàn cảm giác thần mang trong Tiên Đỉnh đã khôi phục, nhưng hắn cũng không vội sử dụng, hắn vận dụng Tiên Đỉnh duy nhất, hắn chưa hoàn toàn thăm dò ra uy năng của Tiên Đỉnh duy nhất.

A?

Ba Sinh Đan trợn mắt, ngươi đánh thì đánh, vận dụng Tiên Đỉnh làm gì?

Chúng ta không phải Chú Đỉnh cảnh, sẽ không bị phẩm giai Tiên Đỉnh áp chế.

Không đúng!

Khi bọn họ nhìn thấy rõ dáng vẻ của Tiên Đỉnh, bọn họ kinh hãi, bởi vì Tiên Đỉnh này khác với các Tiên Đỉnh khác, phía trên lạc ấn đồ án thần thú Chân Long, Thần Hoàng, Kỳ Lân, đều là thần thú khi thiên địa sơ khai, hiện tại đã sớm hóa cổ, dòng dõi huyết mạch đều không tinh khiết, khó đạt tới cấp độ Tổ Vương.

Nhưng trên Tiên Đỉnh có khắc đồ án thần thú, đây là việc làm người ta giật mình.


Ai có thể khắc lên Tiên Đỉnh lạc ấn?

Chưa từng nghe thấy!

Lăng Hàn cười một tiếng, Tiên Đỉnh hơi rung động, một con Chân Long lao ra tấn công Đổng Khiếu.

Cái gì!

Ba Sinh Đan mở to mắt, còn có thao tác như vậy?

Mẹ nó, ai nghe nói, Tiên Đỉnh còn có thể giống như là Pháp khí đồng dạng vận chuyển?

Quái vật, ngươi tuyệt đối là cái quái vật.

Oanh, Chân Long bay ra, giương nanh múa vuốt, uy năng kinh người.

Đổng Khiếu không thể không chống đỡ, bành bành bành, hắn oanh liên tiếp ba mươi sáu chưởng, lúc này mới đem Chân Long đả diệt.

Tê, lúc này mới chỉ là Lăng Hàn dương động Tiên Đỉnh đánh ra một đạo công kích mà thôi.

Lăng Hàn cũng ở lưu ý quan sát, bởi vì hắn đối với duy nhất Tiên Đỉnh cũng là tràn ngập tò mò, chỉ thấy Chân Long đánh ra về sau, trên tiên đỉnh Chân Long đồ án liền phai nhạt xuống, lấy rất chậm tốc độ đang khôi phục.

Hắn gật gật đầu, nói cách khác, công kích này giống như sử dụng đại chiêu, cần thời gian làm lạnh.

Lại đến!

Tâm niệm của hắn thay đổi, lần này các loại Thần thú Thần Hoàng, Kỳ Lân, Huyền Quy, Bạch Hổ lao ra khỏi Tiên Đỉnh, tổng cộng bảy con, tất cả đều tấn công Đổng Khiếu.

Đây là cảnh tượng quá kinh khủng, vừa rồi chỉ là một đầu Chân Long đã làm Đổng Khiếu chật vật khi hóa giiar, bây giờ lại có đến bảy con, Đổng Khiếu làm sao bây giờ?

Phùng Thiệu Lâm thét dài một tiếng, hắn lao về phía Đổng Khiếu, hắn muốn hóa giải công kích giúp đối phương, tuyệt đối không thể nhìn Lăng Hàn công phá từng người.

Lăng Hàn cười một tiếng, đột nhiên hắn di chuyển mục tiêu tấn công Phùng Kiếm.

Phùng Kiếm chỉ đạt tới Sinh Đan trung kỳ, chiến lực nhiều nhất không cao hơn tứ trọng thiên, hắn làm sao chống lại Lăng Hàn?

Một chiêu Phong Thần Thối đá ra, Phùng Kiếm lập tức trúng chiêu, ba, hắn bị Lăng Hàn đã vào người.

Phong Thần Thối là Thánh thuật không trọn vẹn, uy lực còn mạnh hơn bảo thuật cấp Tôn Giả một đoạn, lại thêm thực lực Lăng Hàn bây giờ dễ dàng miểu sát Sinh Đan tứ trọng thiên.

Nhưng Phùng Kiếm chính là Sinh Đan cảnh, hắn vội vàng thiêu đốt Tiên Đỉnh, muốn cưỡng ép kéo dài tính mạng.

Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, hắn bổ thêm một quyền.

- Ngươi dám!

Phùng Thiệu Lâm rống to, mái tóc đen dựng đứng, hiển nhiên hắn phẫn nộ đến cực hạn.

Hắn vừa mới đánh tan bảy con thần thú nên kéo dài một khoảng cách với Lăng Hàn, hắn không thể tiếp viện ngay lập tức.

Lăng Hàn làm sao để ý đến hắn, hắn xuất ra một quyền.

Ầm, Phùng Kiếm bị đánh nát hóa thành mưa máu đầy trời.

Phùng Thiệu Lâm tức giận run rẩy, trong mắt hắn xuất hiện huyết lệ, lần này Phùng gia đã xong đời, chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.

- Tiểu bối, ta muốn ngươi chết không nơi chôn thây!