Lăng Hàn không hạ thủ lưu tình.
Chỉ cần nhìn người ngoài phố thống hận Đổng gia thì biết người Đổng gia bình thường phách lối và bá đạo cỡ nào, cho nên hắn không cần hạ thủ lưu tình.
- Dừng tay! Dừng tay!
Đổng Khiếu gầm thét, hắn không ngừng đuổi theo.
- Ác tặc!
Đổng Thư Hoa cũng gia nhập chiến đoàn, ở tại nơi này, chỉ có hai người bọn họ mới có thể đối kháng Lăng Hàn.
Lăng Hàn không ngừng ra tay với người khác, chiến lực của hắn thật sự còn trên Đổng Thư Hoa, nhưng dù sao người ta cũng là Sinh Đan cảnh, thực lực vẫn còn mạnh hơn không ít, hắn tạm thời không nghĩ lãng phí thời gian vào Đổng Thư Hoa.
Hắn không ngừng xuất thủ, kỳ thật cũng không cần trực tiếp đánh trúng, hắn vận dụng sát khí xung kích cũng đủ làm người Đổng gia ngã xuống từng đám.
- Tốt!
Ở bên ngoài, tất cả mọi người nhìn thấy mà đã ghiền, hận không thể vỗ tay khen hay.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Lăng Hàn, hiển nhiên hắn không địch lại Đổng Khiếu, cho nên tránh sau khi vỗ tay sẽ gặp họa, cho nên bọn họ chỉ hưng phấn và rống to trong nội tâm.
Không ít người Đổng gia hận không thể chém giết Lăng Hàn ngay lập tức, hơn nữa, bởi vì Đổng gia trước đó bị Phùng Linh Thành đánh thành phế tích, hiện tại nơi này không có nơi che khuất tầm mắt mọi người, cho nên mọi người đều có thể nhìn thấy tận mắt.
Chỉ qua vài phút đồng hồ, Đổng gia chỉ còn lại hai người còn sống.
Đổng Khiếu, Đổng Thư Hoa.
- A!
Hai người Đổng Khiếu ngửa mặt lên trời gào thét, đây chính là diệt tộc.
Bọn họ cũng không cần lo lắng Phùng gia, bởi vì Đổng gia đã xong đời, còn cần để ý lửa giận của Phùng gia?
Lăng Hàn lạnh lùng nhìn sang Đổng Thư Hoa, còn có một người nằm trong phạm vi xử lý của hắn.
Trong mắt Đổng Khiếu chảy huyết lệ, trước đó hắn còn hùng tâm bừng bừng, nhưng bây giờ Đổng gia lớn như thế chỉ còn lại hai người.
Hắn hận, lửa giận của hắn ngút trời, hắn thề phải giết Lăng Hàn một vạn lần.
- Định cho ta!
Hắn không tiếc tiêu hao bí lực trong cơ thể, hắn ngưng kết không khí chung quanh lại.
Kể từ đó, không gian biến thành lầy lội, muốn xuyên qua sẽ gặp lực cản, tốc độ tự nhiên cũng giảm mạnh.
Việc này tiêu hao bí lực không hợp thói thường, nhưng Đổng Khiếu hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là giết chết Lăng Hàn, hắn còn quan tâm chuyện khác?
Huyễn Cảnh Hắc Mang!
Lăng Hàn giơ tay lên
Đổng Khiếu ngẩn người, hắn lâm vào trong ảo cảnh, biểu lộ của hắn khi vui khi giận, cũng không biết hắn đang trải qua cái gì.
Hắn vừa ngây người, không khí đang ngưng kết cũng thả lỏng.
Lăng Hàn nhìn về phía Đổng Thư Hoa, ánh mắt sắc bén giống như có thể xuyên thấu lòng người.
Đổng Thư Hoa kinh hãi, tại sao đại ca lại có phản ứng như thế?
Hắn chỉ là Sinh Đan sơ kỳ, chiến lực khó khăn lắm mới đạt tới nhất trọng thiên, hắn còn không bằng cả Phùng Bộc. Nhưng Phùng Bộc còn bị Lăng Hàn đánh chết, hắn có thể làm gì?
- Ta nói sẽ thu món nợ này.
Lăng Hàn đi tới trước mặt Đổng Thư Hoa, tốc độ cũng không nhanh.
- Đại ca! Đại ca!
Đổng Thư Hoa kêu lên, trong giọng nói của hắn mang theo sợ hãi nhưng Đổng Khiếu lại ngây người tại chỗ, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Hắn cực kỳ kinh hoàng, hắn phải làm sao bây giờ?
- Ha ha, ngươi có gọi nát cổ họng cũng không có ý nghĩa gì, cũng không có người nào cứu ngươi.
Lăng Hàn cười nói.
Tại sao Đồng Thư Hoa cảm thấy lời này rất chói tai?
Đổng Thư Hoa liên tục lui lại, hắn không dám đối chọi với Lăng Hàn.
Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ của hắn nhanh kinh người, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Đổng Thư Hoa.
Đổng Thư Hoa khiếp sợ, hắn vội vàng vung quyền tấn công Lăng Hàn.
Thập Bát La Hán Thủ!
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn vận dụng Yêu Hầu quyền.
Bành!
Một quyền mà thôi, Đổng Thư Hoa đã bị đánh bay, cẳng tay bị đánh nát.
- A!
Đổng Thư Hoa hét lớn một tiếng, hắn thiêu đốt Tiên Đan kéo dài tính mạng của mình, hắn hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là kiên trì tới khi đại ca tỉnh lại.
Thiêu đốt Tiên Đan, thương thế của hắn lập tức khôi phục và đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Đúng lúc này, đột nhiên Đổng Khiếu rống lên một tiếng, hắn đã thoát ra khỏi huyễn cảnh.
- Ác tử đáng chết!
Hắn hét lớn ngăn cản tốc độ của Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn vận dụng Huyễn Cảnh Hắc Mang tấn công.
Huyễn Cảnh Hắc Mang có thể vận dụng liên tục
Đổng Khiếu trúng chiêu lần nữa, hắn lại tiến vào trong ảo cảnh.
Con em ngươi!
Đổng Thư Hoa bó tay rồi, thật vất vả kiên trì đếnkhi đại ca tỉnh táo lại, sau khi rống một tiếng, đại ca của hắn ngây người như tượng gỗ, hắn sắp thổ huyết vì uất ức.
Hắn có thể thiêu đốt Tiên Đan lần nữa sao?
Không thể.
- Đã nói với ngươi, cho dù ngươi gọi nát cổ họng cũng không ai cứu ngươi.
Lăng Hàn thản nhiên nói một câu.
Đổng Thư Hoa cắn răng, nói:
- Ngươi có thể đắc ý vào lúc này, nhưng ngươi giết người Phùng gia, Phùng gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi! Phải biết, Phùng gia có tồn tại Sinh Đan viên mãn, ngươi không phải đối thủ của người ta!
Lăng Hàn không quan tâm, hắn nhún vai nói:
- Sinh Đan viên mãn? Chờ ta bước vào Sinh Đan, một tay cũng có thể trấn áp hắn.
Nếu đổi thành người khác, Đổng Thư Hoa khẳng định sẽ cho rằng kẻ đó nói chuyện viễn vông, bởi vì Sinh Đan sơ kỳ so với Sinh Đan viên mãn, chiến lực chênh lệch không phải một ít, mà là hoàn toàn nghiền ép.
Nhưng Lăng Hàn quá yêu nghiệt, hiện tại chỉ là Chú Đỉnh đã có chiến lực Sinh Đan tam trọng thiên thậm chí tứ trọng thiên, sau khi hắn bước vào Sinh Đan thì thế nào?
Vượt qua đại cảnh giới có thể gia tăng bao nhiêu chiến lực?
Cho nên, đến lúc đó Lăng Hàn không phải không có khả năng đánh thắng Sinh Đan viên mãn.
- Đủ tuyệt vọng chưa?
Lăng Hàn hỏi:
- Ngươi không có hi vọng báo thù, có phải cảm thấy oán hận ngập trời hay không? Nhưng ngươi hỏi đám người xung quanh xem, có người nào không hận ăn thịt người Đổng gia các ngươi?
- Các ngươi lúc trước chỉ vì tìm niềm vui đã lái thuyền lớn đụng ta, ha ha, chỉ cần các ngươi thu liễm một ít sẽ không có mối họa hôm nay!
Lăng Hàn từ tốn nói:
- Các ngươi là ác nhân, hiện tại tự ăn ác quả mà thôi!
Đổng Thư Hoa nhìn sang bốn phía, mặc dù không có người nào nói chuyện nhưng bên trong ánh mắt mỗi người đều xuất hiện hi vọng và lửa giận.
Hi vọng hắn chết và lửa giận muốn đốt hắn thành tro.
Hắn không nói lời nào, đúng như Lăng Hàn nói, chỉ cần người Đổng gia làm việc thu liễm một ít, lúc trước không đi trêu chọc Lăng Hàn sẽ không có mối họa hôm nay.
- Tiễn ngươi lên đường!
Lăng Hàn giết tới đây, hắn xuất chưởng tấn công Đổng Thư Hoa.
- Ta muốn kéo ngươi chôn cùng!
Đổng Thư Hoa hét lớn, hắn đại bạo phát, hoàn toàn không để ý công kích của Lăng Hàn, hắn muốn liều ngọc thạch câu phần với Lăng Hàn.
Nghĩ hay lắm.
Lăng Hàn giơ tay đánh ra một tia chớp, ba, Đổng Thư Hoa trúng chiêu, ngực hắn xuất hiện khói đen, hắn suýt nữa bị đánh thủng tim.
Mặc dù hắn không chết nhưng cũng chịu trọng thương, miệng không ngừng thổ huyết.
Lăng Hàn lại xuất thêm một chưởng, mặc dù Đổng Thư Hoa tận lực ngăn cản nhưng không khác gì châu chấu đá xe.
Bành, hắn xuất một chưởng đánh chết Đổng Thư Hoa.
- Tốt!
- Giết rất tốt!
- Chúng sớm đáng chết!
Thấy Đổng Thư Hoa mất mạng, người xung quanh không nhịn được hét lớn một tiếng, trải qua thời gian dài, Đổng gia chính là núi lớn trên đầu bọn họ, chi phối sinh tử của bọn họ, bọn họ chỉ có thể mặc cho Đổng gia ức hiếp.
Hiện tại, Đổng gia không ai bì nổi chỉ còn lại một mình Đổng Khiếu, mọi người không cảm thấy vui mừng hay sao?