Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4350: Chân thật và ảo cảnh

Một kích của Sinh Đan hậu kỳ đánh tới, Lăng Hàn ngăn cản như thế nào?

Hiển nhiên, ngạnh kháng là tìm chết.

Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, xèo, tốc độ cực nhanh.

Ba người Đổng gia đã phát hiện hắn, lại tận lực không buông tha, bọn họ cùng nhau truy kích.

Làm cho Lăng Hàn kinh ngạc chính là, hắn rất ngạc nhiên.

Hắn có thể ngự khí phi hành bỏ rơi ba người, đột nhiên hắn lại lướt ngang qua mặt đất, ba người kia đuổi theo.

Khốn kiếp, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lăng Hàn cảm thấy tất cả đều không đúng, chính mình không giải thích được vì sao chân thân hiện ra, ba người Đổng gia lại không bị bỏ rơi, tất cả quá khó hiểu.

Rốt cuộc không thích hợp ở điểm nào?

Chẳng lẽ mình nhìn thấy chính là huyễn cảnh?

Tâm niệm Lăng Hàn vừa động, bỗng nhiên dừng lại, hắn tấn công ba người Đổng gia.

Yêu Hầu quyền.

Oanh, Lăng Hàn xuất quyền cực nhanh.

Bành, hắn đánh Đổng Vĩnh Ninh, lực lượng to lớn ập tới, hắn bị đánh bay ra ngoài, cũng không có cơ hội xuất ra kích thứ hai.

- Phốc!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng chấn động, khó chịu không gì sánh được.

Đổng Vĩnh Ninh đối diện bị đẩy lui nhưng không thổ huyết, hắn lập tức giết trở về.

Lăng Hàn vận chuyển Đế thuật, mặc dù miễn cưỡng có được chiến lực Sinh Đan sơ kỳ, nhưng lực phòng ngự của hắn lại không chịu nổi.

Lúc này, Đổng Thư Hoa và Đổng Khiếu đã giết tới gần.

Lăng Hàn không thể lo lắng nội tạng đang sôi trào, hắn vội vàng ngự khí phi hành bay lên bầu trời.

Xoát, một tia sáng bay tới với tốc độ cực nhanh.

Ánh sáng thật đáng sợ, trong đó có ký hiệu rất kỳ diệu, dường như có thể chém đứt Tiên Kim.

Cũng may, Hỗn Độn Cực Lôi tháp bộc phát hỗn độn khí tạo thành phòng ngự kiên cố, bành, ánh sáng này chém tới, Hỗn Độn khí bị phá tan, hắn cũng bị đánh trúng, hắn cảm thấy ngực mình đau đớn, bí lực bộc phát, cũng không thể sử dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp phi hành, hắn rơi từ trên trời xuống.

Bành, hắn ngã vào trong cát, dường như nội tạng sắp vỡ nát, cảm giác khó chịu không thể hình dung.


Hắn còn chưa kịp thở ra một hơi, hắn nhìn thấy ba Sinh Đan Đổng gia đã xuất hiện ở phía chân trời, cũng lao tới tấn công đối thủ.

Khốn kiếp, lại tới?

Lăng Hàn vội vàng bò dậy, hắn chạy tới lần nữa.

Lần này, hắn không tiếp tục ngự khí phi hành, bởi vì trên bầu trời có đại sát khí.

Nhưng mặt đất cũng không yên ổn, thỉnh thoảng có từng ngọn lửa bắn tới, cho dù không lớn nhưng nó lại nóng tới mức thiêu đốt linh hồn.

Cho dù đụng vào một chút cũng có thể chết ngay.

Lăng Hàn không thể không cẩn thận, thần ý lưu chuyển, lưu ý từng chi tiết biến hóa trên cơ thể, hắn đã sớm có phán đoán, chỗ nào bị ngọn lửa thiêu đốt.

Cho dù hắn trốn thế nào, hắn không thể bỏ qua truy binh phía sau, trong sa mạc tràn ngập nguy cơ, tâm thần của hắn rất căng thẳng.

A, hắn dám không quan tâm hay sao?

Trong đầu Lăng Hàn xuất hiện một tia linh quang, cho nên không cách nào bắt lấy, nơi này quá nguy hiểm, căn bản không thể phân tâm suy nghĩ việc khác.

Không đúng, không đúng.

Dù sao Lăng Hàn cũng là thiên tài cao minh, hắn là biến thái có thể tu hành tất cả cảnh giới tới cực hạn, đương nhiên lực ý chí của hắn không tầm thường.

Đúng rồi.

Bỗng nhiên Lăng Hàn kịp phản ứng, vì cái gì hắn không muốn dùng Thiên Đạo Hỏa?

Đây là đại sát khí của hắn, hắn còn có thể sử dụng năm lần.

Còn nữa, bí lực của hắn giống như biển lớn, đủ để so sánh với cấp Giáo Chủ, nhưng hắn cảm thấy rất mệt mỏi, vì cái gì ba Sinh Đan Đổng gia có thể theo sát phía sau?

Bọn họ cũng không phải làm bằng sắt, bí lực không thể dùng mãi không hết.

Còn nữa, đối phương có thể theo sát phía sau, dù chạy thế nào cũng không thoát, lại thêm dung mạo của hắn, linh hồn ba động lại khôi phục như ban đầu.

- Úm!

Lăng Hàn rống lớn trong thức hải, cảnh vật trước mặt hắn run run.

Mặc dù tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng đối với Lăng Hàn mà nói, tất cả đã đủ rồi.

Hắn trăm phần trăm xác định, đây là huyễn cảnh.

Nhưng trong huyễn cảnh này, vì cái gì hắn không địch lại ba Sinh Đan Đổng gia, vì sao lại bị thương?

Bởi vì huyễn cảnh quá chân thực, ảnh hưởng đến thần trí của hắn.


Nếu thần chí của hắn bị thương, thậm chí tử vong, như vậy hắn vĩnh viễn lâm vào trong huyễn cảnh, thẳng đến khi sinh mệnh hao hết.

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới truyền thuyết Hắc Thiên miếu, sinh linh bị ánh sáng tử vong bao phủ đều chết.

Chẳng lẽ bởi vì như thế?

Bỗng nhiên hắn dừng lại, oanh, ngọn lửa bay tới, nó ẩn chứa uy lực vô tận.

Lúc hắn sắp bị thiêu đốt, Lăng Hàn khẳng định “hẳn phải chết”, không phải thân thể, mà là linh hồn, cho dù hắn nhận định đây là huyễn cảnh nhưng bởi vì quá chân thực, ý chí của hắn sẽ bị thiêu chết.

Hắn không thể thay đổi huyễn cảnh nhưng hắn có thể cải biến chính mình.

- Ta là Tổ Vương, Thánh Đế vô dịch, Đại Đế bá chủ một thời đại.

Lăng Hàn nói ra, hắn xuất ra một chưởng.

Oanh, toàn bộ sa mạc băng diệt, hắn xuất ra một chưởng, tất cả đều bị tiêu diệt.

Phía trước, trong nháy mắt ba Sinh Đan Đổng gia hóa thành khí, không còn tồn tại nữa.

Ở trước mặt Lăng Hàn chỉ còn một mảnh hư không, hắn hét lớn một tiếng, hắn xuất ra hai chưởng, ba ba ba, mỗi một chưởng có thể xé nát tinh không.

Uy áp Đại Đế vô địch thiên hạ.

Oanh, hư không không thể thừa nhận oanh kích của Tổ Vương, nó lại vỡ vụn lần nữa, hình ảnh trước mặt hóa thành hư vô.

Thân thể Lăng Hàn run rẩy, hắn mở hai mắt ra, hắn đã xuất hiện bên trong Hắc Thiên miếu.

Hắn đứng trong đám người, mỗi người đều nhắm mắt lại, tròng mắt đang run run, vẻ mặt rất khẩn trương và hoảng sợ, tóm lại không ai không lo lắng.

Hiển nhiên, những người này cũng giống như hắn, bọn họ đang ở trong ảo cảnh quá chân thật, không cách nào tự kiềm chế.

Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhìn thấy tia sáng đang nhảy nhót.

Đây chính là ánh sáng tím trong truyền thuyết?

Lăng Hàn nhanh chân tiến lên phía trước, hắn đi vài bước, phía trước xuất hiện ảo cảnh, hắn tiến vào núi hoang, trên núi có hòn đá lăn xuống.

Hừ!

Lăng Hàn lại tưởng tượng mình là Tổ Vương, việc này không khó khăn, bởi vì hắn đã nhìn thấy hình ảnh Bàn Thạch Tổ Vương chiến đấu nhiều lần, cho nên hắn cũng hiểu rõ chiến lực của Tổ Vương.

Oanh, núi phá, trời sập, hư không phá diệt, hắn lại trở về hiện thực.,

So với vừa rồi, hắn chỉ tiến thêm một bước.

Tê, ảo cảnh thật mạnh, hắn biết rõ đây là ảo cảnh, trong ảo cảnh hắn luôn tiến lên phía trước, hiện thực hắn chỉ tiến thêm một bước, đủ thấy ảo giác ảnh hưởng hắn quá sâu.

Lăng Hàn tiếp tục đi tới, cảnh vật thay đổi, hắn tiến vào băng thiên tuyết địa, gió lạnh gào thét, hắn bị đóng băng trong nháy mắt.

Phá.

Lăng Hàn xuất ra một quyền tùy ý, thiên địa vỡ nát, hắn lại thoát ra khỏi ảo cảnh.

Lại đi, lại đi, lại đi.

Cho dù Lăng Hàn đã tìm được biện pháp phá giải nhưng vẫn tiến lên rất chậm chạp.

Nhưng tín niệm của hắn rất kiên định, không có cái gì có thể ngăn cản hắn.

Rốt cục, hắn đi tới trước mặt tia sáng và đưa tay bắt lấy, hắn mỉm cười.