Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4313: Sa nữ

Lăng Hàn xuất kích lần thứ nhất, phát hiện hung thủ thần bí, lần thứ hai xuất thủ, thậm chí làm đối phương từ bỏ “con mồi” sắp đắc thủ, như vậy, nếu như Lăng Hàn xuất thủ lần thứ ba, có phải sẽ bắt được hung thủ hay không?

Hơn nữa, từ khía cạnh này chứng minh, kỳ thật hung thủ cũng không phải rất mạnh, nếu không làm sao lại sợ Lăng Hàn?

Như vậy, bọn họ bên này có cao thủ mạnh hơn Lăng Hàn, Lý Tự Toán có thể đại chiến Lục Kỳ năm trăm hiệp, nếu hắn xuất thủ, hung thủ thần bí còn không phải thúc thủ chịu trói?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn sang Lý Tự Toán.

Khốn kiếp, các ngươi nhìn ta như vậy, áp lực của ta rất lớn đấy.

Lý Tự Toán nói thầm trong lòng, thực lực chân thực của hắn yếu hơn rất nhiều người nơi đây, nếu hắn như xuất thủ, khẳng định sẽ lộ nguyên hình.

Nhưng đến tình trạng như thế, hắn tự nhiên cũng không có đường quay về, lúc này từ tốn nói:

- Các ngươi yên tâm, có ta ở đây!

Tất cả mọi người gật đầu, Lý Thiên vừa nói thế, ngươi có gì mà không yên lòng?

Lăng Hàn lại suy nghĩ, hung thủ thần bí bắt người hẳn là một nữ tính, hơn nữa am hiểu du tẩu trong cát, có khả năng có năng lực đặc thù, chí ít hắn không thể xuyên qua cát nhanh như đối phương.

Đối phương có lai lịch gì, bắt người đi làm gì?

Mọi người tiếp tục xuất phát, cũng tiến lên phía trước.

Hả?

Mới tiến lên không có mấy bước, đột nhiên Lăng Hàn sinh ra báo động.

Có người xuất thủ với hắn, đến từ dưới mặt đất.

Lăng Hàn áp chế suy nghĩ xuất thủ và tránh né, hắn chỉ làm không biết, thời điểm này một cánh tay đột nhiên chui ra khỏi mặt cát và bắt mắt cá chân của hắn.

Cái tay kia rất tinh tế, có một loại mỹ cảm nói không nói ra lời, nhưng cũng tràn đầy lực lượng.

Lập tức, lực lượng thần bí đánh tới và lao thẳng vào thức hải của hắn, trong nháy mắt đã làm thức hải ảm đạm giống như biến thành tử hải.

Lăng Hàn cảm thấy ý thức giống như đình chỉ vận chuyển, muốn lâm vào hắc ám vĩnh hằng.

Nhưng lực lượng này tới gần Tiên Đỉnh thì dừng lại, Tiên Đỉnh của hắn là từ viễn cổ tiên môn diễn biến mà thành, ngay cả Tổ Vương cũng không thể trấn áp, huống chi chỉ là lực lượng đẳng cấp này.

Lăng Hàn giả bộ như bị quản chế, cả người chìm vào trong cát.

Lăng Hàn phát hiện, một cỗ lực lượng bao vây chính mình, làm hạt cát biến thành không khí và không ngăn cản mình, hắn như đang chạy trên bình nguyên.

Bên ngoài.

- Lăng Hàn!


- Móa, ngay cả Lăng Hàn cũng bị bắt!

Tất cả mọi người kinh hô, tất cả mọi người ai cũng biết Lăng Hàn là cao thủ thứ hai gần với Lý Tự Toán, nhưng bây giờ Lăng Hàn cũng trúng chiêu vô thanh vô tức, mọi người rất bàng hoàng.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn sang Lý Tự Toán.

Đây là hi vọng duy nhất của bọn họ.

Các ngươi đừng nhìn ta, ta chỉ là kẻ khoác lác.

Lý Tự Toán nói thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại thong dong, cho dù liều chết cũng phải liều, bằng không hiện tại không có Lăng Hàn bảo hộ, một khi để lộ chân tướng, hắn sẽ bị xé thành mảnh nhỏ ngay lập tức.

Mà dưới đất, Lăng Hàn bị người kéo đi, hắn không ngừng tiến vào địa tâm.

Mười dặm, trăm dặm, năm trăm dặm!

Lăng Hàn tính toán một chút, bọn họ đã xuống sâu ngàn dặm, lúc này, hắn đột nhiên ngừng lại, bàn tay nắm chân hắn lỏng ra.

- Không cần giả bộ, ta biết ngươi không mất khống chế!

Một giọng nói của nữ tử vang lên trong thức hải của hắn.

A, bị phơi bày?

Lăng Hàn mở mắt ra, hắn cười và đứng lên.

Hắn cũng không ở trong tầng cát, mà là trong một căn phòng bùn đất, bốn phía là điểm xuyến bằng các tảng đá tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Ở trước người hắn là một nữ tử, trên người không sợi vải, nhưng không làm người ta cảm thấy hứng thú, ngược lại còn cảm thấy khủng bố.

Bởi vì trên người nữ nhân không có lông tóc, hơn nữa... Nàng cũng không có ngũ quan, nếu không phải thân thể có đường cong phập phồng, nàng căn bản không làm người ta liên tưởng tới nữ tính.

Đây chính là chân diện mục của hung thủ thần bí?

Khó trách đối phương dùng thần thức truyền âm vào thức hải, bởi vì nàng căn bản không có miệng, làm sao nói?

Lăng Hàn mỉm cười, cũng dùng thần thức truyền âm nói:

- Đã phát hiện ta là giả vờ bị quản chế, vì cái gì còn mang ta xuống?

- Bởi vì ngươi tự chui đầu vào lưới.

Nữ tử kia nói.

Đã sống dưới đáy sa mạc, không bằng gọi là sa nữ đi.


Lăng Hàn cười ha ha một tiếng:

- Vậy ngươi đã thông tri đồng bạn bao vây ta sao?

Hiển nhiên không chỉ một sa nữ.

- Đúng vậy.

Sa nữ gật gật đầu, theo động tác của nàng, chỉ thấy đỉnh đầu, dưới chân và vách tường bốn phía đều có từng đầu người chui ra, đều là sa nữ đầu trần không có ngũ quan, cổ quái là không có nam tính.

- Ha ha, không thể xem là tự chui đầu vào lưới, mà là hổ vào bầy dê.

Lăng Hàn cười nói.

- Bắt lấy hắn!

Sa nữ đầu tiên quát lớn, dường như nàng là thủ lĩnh sa nữ.

Lập tức, từng sa nữ xuất thủ, ông, mỗi người dùng ý niệm tấn công Lăng Hàn.

Thức hải của Lăng Hàn biến thành tử hải.

Sa nữ trước đó suýt làm hắn mất đi ý thức, huống chi có nhiều sa nữ như vậy?

Những thần thức kia đánh thẳng tới, thức hải Lăng Hàn luân hãm nhanh chóng và hòa thành khu vực hắc ám vĩnh hằng.

Nhưng khi thần thức tới gần Tiên Đỉnh thì biến thành đê không thể phá vỡ, mặc ngươi sóng lớn cỡ nào cũng không thể làm gì.

Tiên Đỉnh mô phỏng viễn cổ tiên môn, không người có thể áp chế.

Lăng Hàn phát động phản kích, thần ý chấn động xâm lấn ý thức như tuyết gặp nước sôi, chúng tan rã nhanh chóng, sau đó vội vàng triệt thoái phía sau.

Từng đạo thần thức kêu thảm thiết, mỗi một sa nữ đều ôm đầu, hiển nhiên rất thống khổ.

- Ngươi!

Sa nữ đầu mục hoảng sợ, nàng trước đó không thể công hãm thức hải Lăng Hàn, chỉ cho rằng ý thức Lăng Hàn quá mức cường đại, sức một mình nàng không thể làm gì, nhưng chỉ cần hội tụ lực lượng các sa nữ khác, khẳng định có thể chế phục Lăng Hàn.

Tuyệt đối không ngờ rằng, mọi người vây công nhưng kết quả lại bị Lăng Hàn đánh bại.

Trời ơi, đây thật Chú Đỉnh sao?

Chẳng lẽ?

Trong đầu nàng xuất hiện một suy nghĩ, sau đó câu thông với các sa nữ khác

Lăng Hàn hừ một tiếng, nói:

- Các ngươi bắt những người kia làm gì?

- Các hạ, có thể cho chúng ta xem Tiên Đỉnh hay không?

Sa nữ đầu mục dùng thần thức câu thông, Lăng Hàn cảm thấy khó hiểu.

Lăng Hàn do dự một chút, hắn vẫn thả Tiên Đỉnh ra ngoài.

Tiên Đỉnh giống như tảng đá đúc thành, nó không có gì lạ nhưng lại bộc phát uy áp vô cùng đáng sợ giống như võ đạo đế vương.

- Chủ nhân!

Tất cả sa nữ quỳ xuống triều bái Lăng Hàn.