Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4302: Liệt diễm đồ Sát

- Ai!

Lăng Hàn lắc đầu, Hỗn Độn Cực Lôi tháp xuất hiện, một đạo hỏa diễm phun ra ngoài giống như biển gầm, cũng quét qua phía trước.

Tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt biển lửa đốt cháy vạn dặm.

Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, nhưng mỗi người chỉ kêu lên một tiếng là im bặt.

Thiên Đạo Hỏa quá bá đạo, trong nháy mắt đã đốt chết Sinh Đan cảnh.

Sinh Đan còn như thế, huống chi là Chú Đỉnh, Trúc Cơ.

Liệt diễm trào lên, không gì không thiêu cháy, không có gì bất diệt.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều thanh tịnh.

Lăng Hàn xoay người lại, nhìn thấy đám người Tống Lam, Lục Kỳ, Ngô Khởi Nguyên đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, giống như hắn không phải một người mà là một con quái vật.

- Các ngươi làm gì nhìn ta như vậy?

Hắn mỉm cười.

Ngươi không biết mình đã làm gì sao?

Một đống lớn Sinh Đan cảnh đấy, lại bị ngươi dùng một mồi lửa thiêu chết toàn bộ, cũng không lưu lại một cục xương, có thể không làm người ta giật mình sao?

Nếu ngươi là Chân Ngã cảnh hay Hóa Linh Chân Quân, cho dù ngươi diệt nhiều Sinh Đan cảnh như vậy cũng không làm người ta kinh hãi, nhưng mấu chốt là, ngươi mới là Chú Đỉnh.

Quái vật, tuyệt đối là quái vật.

Tống Lam nhìn Lăng Hàn thật sâu, người này thâm tàng bất lộ, nàng hoàn toàn nhìn lầm.

Trình độ đáng sợ của ngọn lửa kia, có lẽ Chân Ngã cảnh thậm chí Hóa Linh cảnh cũng không thể địch nổi, đây là toàn bộ át chủ bài của Lăng Hàn sao?

Lục Kỳ đổ mồ hôi lạnh, nếu Lăng Hàn dùng ngọn lửa kia đốt mình, mình bây giờ đã sớm hóa thành tro bụi rồi?

Tinh võng thứ mười chín, hắn chết vô thanh vô tức như vậy?

Cho dù hắn tu thành Sinh Đan thì như thế nào, ngươi xem, nhiều Sinh Đan như vậy đều chết được không thể chết lại, hắn thì thế nào?

Trừ phi... Đánh lén, làm Lăng Hàn không có cơ hội thả hỏa diễm diệt thế kia.


Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Lục Kỳ xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, bước chân không ngừng di động, hắn và Tống Lam, Lăng Hàn biến thành một đầu dây, nếu Lăng Hàn đột nhiên xuất thủ, đứng mũi chịu sào chính là Tống Lam, hắn cũng không tin Lăng Hàn xuống tay với Tống Lam.

Việc này không cần suy nghĩ, tự nhiên cứ làm như vậy.

- Đa tạ.

Tống Lam nói với Lăng Hàn, không thì nàng có thể phá vây, nhưng Thường Thanh Thanh có khả năng bị đám Sinh Đan kia xé sống.

Lăng Hàn mỉm cười:

- Rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.

- Được.

Mọi người ra khỏi khu vực trận pháp, lại ngự khí mà đi, đi về phía truyền tống trận.

Trên đường đi mọi người vẫn đắm chìm trong hình ảnh Lăng Hàn dùng hỏa diễm diệt Sinh Đan, thật lâu không có cách nào lấy lại tinh thần.

Thẳng đi vào truyền tống trận, bọn họ mới giữ vững tinh thần, sau khi giao Đạo Thạch, bọn họ tiến vào truyền tống trận, trong nháy mắt đã trở về Cửu Dương tinh.

Vừa bước vào Cửu Dương tinh, nơi này thật sự an toàn, có thế lực nào dám chọc đệ tử Cửu Dương Thánh Địa hay sao?

Không bao lâu, bọn họ đã trở về Thánh Địa.

- Lăng Hàn, lúc nào có thể xuất phát?

Tống Lam hỏi.

- Tùy thời đều có thể.

Lăng Hàn nói.

Nói chuyện không đầu không cuối như vậy, mọi người buồn bực, bốn người Ngô Khởi Nguyên, Vũ Văn Thiên lộ ra vẻ mặt “A, thì ra các ngươi cấu kết với nhau”, sắc mặt Lục Kỳ tái nhợt, đôi cẩu nam nữ này đã đạt thành ước định mà hắn không biết, hắn tức giận đến mức muốn giết người.

Nhưng hắn không dám nói nửa chữ, bởi vì hắn kiêng kị hỏa diễm đáng sợ của Lăng Hàn.

- Được.

Tống Lam gật gật đầu, nói:

- Đến lúc đó ta thông tri ngươi.


- Được.

Tống Lam và Thường Thanh Thanh rời đi, các nàng cũng muốn thương nghị một chút.

Lăng Hàn chia sẻ đan dược với đám người Vũ Văn Thiên, nhưng Lăng Hàn càng quan tâm tới đan phương mà không phải đan dược, Vũ Văn Thiên tìm được mấy tấm, toàn bộ kín đáo đưa cho Lăng Hàn, nhưng căn bản là cấp bậc tứ tinh, trước mắt Lăng Hàn không luyện chế được.

Trước tiên để đó.

Lăng Hàn trở về gặp đám người Nữ Hoàng, lần này đi ra ngoài hắn thu hoạch không lớn, ngược lại lãng phí một lần Thiên Đạo Hỏa, nhưng cũng chứng minh đám người Ngô Khởi Nguyên, Hoàng Lăng Vân đáng giá thâm giao, việc này cũng là một cái thu hoạch không nhỏ.

Thời gian bình tĩnh trôi qua hai ngày, Tống Lam phát tin tức với Lăng Hàn, hỏi hắn có thể xuất phát vào ngày mai hay không.

Lăng Hàn không gì không thể, hắn đáp ứng.

Lần này chỉ ba người rời đi, Lăng Hàn, Tống Lam và Thường Thanh Thanh.

Bọn họ đi truyền tống trận, xuyên qua mấy tinh vực, đi tới một tinh cầu hoang vắng.

Nơi này không có thế lực cỡ lớn nào, hung thú hoành hành, thậm chí không thiếu cấp bậc Tôn Giả, hung thú cũng quá đáng sợ, không thể dùng định cư nơi này.

Bởi vì có nhiều hung thú, nơi này lại có thật nhiều người săn bắn, bởi vì thịt, da, xương hung thú thậm chí bộ lông, nội tạng đều có tác dụng lớn, có thể bán đi với giá tiền rất cao, nếu có thể đạt được yêu hạch, khi đó mới có giá trị liên thành.

Một tên Đan sư Thiên cấp, tại sao xây nhà ở đây?

Khoan hãy nói, tinh thể này thừa thãi đan dược, mà huyết dịch, xương cốt, yêu hạch hung thú cũng có thể luyện đan, cho nên nơi này với Đan sư mà nói, hoàn cảnh rất tốt.

Ba người đi theo ngọc bội chỉ thị, trèo núi xuyên sông, một đường đi qua nhiều lãnh địa hung thú, thậm chí, bọn họ còn kinh động đến một đầu đại thú cấp bậc Giáo Chủ, Lăng Hàn bị ép vận dụng Thiên Đạo Hỏa thiêu chết.

Nếu có thể giết hung thú cấp Giáo Chủ, như vậy khẳng định là thu hoạch kinh người, chỉ huyết nhục cũng là bảo vật siêu đẳng, nhưng Thiên Đạo Hỏa quá bá đạo, trực tiếp đốt hung thú không còn nổi một cục xương.

Lại lãng phí một lần Thiên Đạo Hỏa.

Lăng Hàn phiền muộn, Tống Lam lại áy náy.

Nàng cố ý hay sao?

Kỳ thật trước đó bọn họ vô cùng cẩn thận, lẽ ra sẽ không kinh động tới hung thú kia, nhưng hết lần này tới lần khác lại kinh động, có phải tiểu bì nương này muốn tiêu hao Thiên Đạo Hỏa của hắn hay không?

Với tính cách của Tống Lam, nàng khẳng định không muốn bị quản chế bởi Lăng Hàn, Lăng Hàn có Thiên Đạo Hỏa chính là uy lớn với nàng.

Cho nên, lợi dụng hung thú tiêu hao Thiên Đạo Hỏa, nói nghe còn được.

Tê, thật sự không thể xem thường nữ nhân này, đừng nhìn nàng đẹp như tiên nữ, nhưng tuyệt đối không phải bình hoa, trí tuệ nhất định hơn người.

Sau đó, Lăng Hàn càng cẩn thận, không cho Tống Lam cơ hội dẫn dắt hung thú.

Đương nhiên cũng có khả năng không cẩn thận như trước, Tống Lam cũng không cố ý tiêu hao át chủ bài của Lăng Hàn.

Tốn thời gian chín ngày, rốt cục bọn họ mới đi tới nơi cần tới.

Không phải khoảng cách quá xa, mà là đoạn đường không an toàn, ngự khí phi hành là hành vi muốn chết, trên bầu trời còn nhiều hung thú Sinh Đan, Chân Ngã thậm chí mạnh hơn, chỉ có thể đàng hoàng đi trên mặt đất, gặp được yêu thú cường đại phải đi đường vong, làm sao có khả năng nhanh nổi.

Bọn họ nghiên cứu chung quanh một lúc, sau đó mới tìm ra động phủ và mở cửa lớn.

Di tàng của Đan sư Thiên cấp xuất hiện trước mặt bọn họ.