Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4261: Tứ đỉnh!

Mục Long xuất chưởng đánh tới.

Hắn tinh võng bài danh hơn tám ngàn, thực lực của hắn cực kỳ doạ người, cho dù hắn không dùng toàn lực xuất chưởng nhưng thanh thế như thiên băng địa liệt.

Nam tử khôi ngô hành động, hắn đứng lên, giống như một tòa núi nhỏ di động, sau đó ngăn cản một chưởng của Mục Long.

Không có ánh sáng xuất hiện, một chưởng này cực kỳ chất phác, nhưng một chưởng đánh tới, ầm, hắn nhìn thấy Mục Long bay ngược về phía sau như đạn pháo, hắn bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đụng vào một gốc cây đại thụ, trực tiếp xuyên thấu qua lỗ thủng hình người, sau đó phá vỡ đại thụ, tiếp tục bay ngược về phía sau.

Hắn một hơi đụng gãy mười gốc đại thụ, rốt cục Mục Long mới ngừng lại, hắn ngã xuống đất và không bò dậy nổi.

Tê, chỉ một chưởng mà thôi, cao thủ tinh võng bài danh hơn tám nghìn bị đánh bay?

Quá kinh người.

Đây là việc tất cả mọi người không nghĩ tới, người nào cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn nam tử khôi ngô, thì ra hắn mới là cao thủ thâm tàng bất lộ.

Cho dù người trẻ tuổi áo tím cũng thu hồi biểu lộ hờ hững, bắt đầu quan sát nam tử khôi ngô kia.

- Ngươi…

Nam tử khôi ngô chỉ vào Hoàng Lăng Vân,

- Có phục hay không?

Hoàng Lăng Vân hết sức buồn bực, trước đó là Mục Long diễu võ giương oai chính, tại sao lại tính sổ với mình chứ?

Nhưng người ta dùng một chưởng đánh bay Mục Long, ở trong đó thật sự có quan hệ tới việc Mục Long chủ quan, nhưng thực lực nam tử khôi ngô cũng cường đại đến mức đáng sợ, hắn có thể đứng trước bài danh tám ngàn.

Sau khi tiến vào bài danh trước một vạn, bình thường chênh lệch một ngàn bài danh sẽ có thực lực nghiền ép người phía sau, trong một ngàn bài danh đó, cách một trăm bài danh sẽ là một cấp độ.

Hắn cúi đầu không nói, hắn vẫn cần mặt mũi.

Nhưng nam tử khôi ngô lại đi tới, hắn như bóng ma to lớn:

- Có phục hay không?

Nhìn dáng vẻ này, có lẽ hắn sẽ xuất chưởng:

Hoàng Lăng Vân đành phải mở miệng, nói:

- Phục.

Nam tử khôi ngô cười lớn, hắn nói với mọi người:

- Ta tên là Ngô Khởi Nguyên, năm nay mười chín tuổi.

Phốc!


Không ít người phun nước bọt, nam tcao lớn, râu ria đầy cặn bã lại là mười chín tuổi? Hắn là dã nhân chạy ra khỏi núi sao?

Những người bật cười kia thu hồi vẻ mặt khinh thường, Ngô Khởi Nguyên quá mạnh, hắn có thực lực như thế, ai dám xem thường?

- Ngô tiểu đệ, ta sẽ lãnh giáo một chút!

Rốt cuộc người trẻ tuổi áo tím cũng đứng ra, hắn mỉm cười, cực kỳ ôn hòa, hắn giống như người vô hại.

- Ta tên là Vũ Văn Thiên, còn chưa đánh bài danh chiến trong tinh võng, cho nên không có bài danh gì, nhưng ta lại tu ra Tiên Đỉnh nhiều hơn các vị.

Mọi người nghe xong đều cười nhạo, nói đùa cái gì thế, cho là bọn họ đều là Nhân Đỉnh, Địa Đỉnh, còn tu nhiều Tiên Đỉnh hơn bọn họ, nói thế không sợ bị cười chết người hay sao?

Vũ Văn Thiên không phản bác, hắn bày Tiên Đỉnh của mình ra, Tiên Đỉnh lơ lửng trên đỉnh đầu.

Một cái, hai cái, ba cái... Bốn cái!

Khốn kiếp, lúc này tất cả mọi người kinh hãi, Tứ Đỉnh, lại là Tứ Đỉnh.

Thế nhân đều biết, Chú Đỉnh đỉnh phong là Thiên Đỉnh, chỉ cần tu ra ba đỉnh là đủ, mà một người tu ra Tứ Đỉnh, hắn đã phá vỡ cực hạn.

Người nào có thể đánh vỡ cực hạn?

Thiên tài trong thiên tài.

Tê, Vũ Văn Thiên quá kinh người, lại có thể tu ra Tứ Đỉnh, cho dù đặt trong tinh võng, chí ít cũng có thể xếp vào hàng ngũ một ngàn đến bảy trăm.

Có ai ngờ trong đội ngũ lại chứa quái vật như thế?

Ngô Khởi Nguyên dùng ngón tay to dài gãi đầu, hắn buồn bực nói:

- A, ngươi cũng có bốn Tiên Đỉnh? Sư phụ què chân gạt ta, còn nói người như vậy tìm khắp tinh không cũng chưa đến ngàn người.

Phốc!

Mọi người sợ hãi.

Nghe gia hỏa này nói cái gì chưa?

- Vậy…

Tê, gia hỏa này cũng là Tứ Đỉnh?

Vũ Văn Thiên còn làm ra vẻ mặt trang bức, hiện tại hắn xụ mặt xuống, nội tâm rất buồn bực.

Bọn họ bị phân tổ thế nào?

Lại có hai Tứ Đỉnh!


Có thể đánh vỡ cực hạn, tu ra Tứ Đỉnh, thậm chí nhiều hơn, trước mắt trong tinh không chỉ có một ngàn người, nhưng tham gia tỷ thí vào cửa lại có hai tên bị phân cùng một tổ, đây là xác suất chó má gì thế này?

Ngô Khởi Nguyên nói dối?

Vũ Văn Thiên âm thầm lắc đầu, nhìn gia hỏa trước mặt thế nào cũng giống kẻ trung thực thành thật, nói dối là chuyện không thể tưởng tượng nổi, huống chi còn nói dõng dạc như thế.

Trang bức thất bại, Vũ Văn Thiên thở dài.

Hắn là người thích thể hiện, cho nên hắn mới kiềm chế chính mình, muốn chờ cơ hội tỏa sáng. Cơ hội này bị người ta chiếm lấy, hắn cảm thấy rất phiền muộn.

- Tốt, đến chiến!

Chiến ý thiêu đốt ánh mắt của hắn.

Ngô Khởi Nguyên cũng không khách khí, trong tiếng hét lớn, hắn giết vào đám người Ngô Khởi Nguyên, người này giống như một con trâu, hắn đâm đầu về phía trước.

Đừng nhìn hắn không có kỹ xảo gì, hình thể hắn kinh người như thế, một cước đạp xuống đất cũng làm mặt đất chấn động, cho thấy lực lượng của hắn rất kinh khủng, nếu như bị đụng trúng, bảo đảm bất kỳ Chú Đỉnh nào cũng thê thảm.

Vũ Văn Thiên không dám liều mạng, hắn đảo ngược Tiên Đỉnh, hai màu đen trắng giao thoa hóa thành một lớp bình phong lớn, bản thân hắn lui về phía sau.

Bành! Bành! Bành!

Ngô Khởi Nguyên đâm đầu về phía trước, hắn đụng nát bình chướng hai màu đen trắng kia, cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.

- Khốn kiếp, thân thể ngươi do tiên kim đúc thành hay sao, quá biến thái!

Vũ Văn Thiên nuốt nước bọt.

Ngô Khởi Nguyên không lên tiếng, hắn từ nhỏ lớn lên trong rừng rậm nguyên thủy, mỗi ngày đều tác chiến với hung thú cường đại, liều mạng với hung thú còn mở miệng? Hậu quả của phân tâm chính là cái chết.

Phương thức chiến đấu của hắn cực kỳ nguyên thủy, là cận chiến, dùng thể phách cường địa ngăn cản công kích của đối phương, sau đó lại dùng lực lượng cuồng bạo oanh sát đối thủ.

Đối mặt với phương thức liều mạng như thế, Vũ Văn Thiên hết sức buồn bực, cho dù kỹ xảo gì cũng vô dụng trước phương thức dã man như thế.

Quá dã man, không có hàm lượng kỹ thuật gì.

Lại đánh ra mấy chiêu, hắn tức giận không nhỏ, cũng không trốn tránh, mà là cường thế nghênh chiến:

- Ngươi cho rằng bản thiếu gia sợ ngươi sao?

Hai tay hắn hóa chưởng va chạm với Ngô Khởi Nguyên.

Oanh! Oanh! Oanh!

Bọn họ giao thủ mười mấy chiêu, lúc này lại loạn chiến với nhau.

Ngô Khởi Nguyên nhếch miệng cười một tiếng:

- Đã nghiền nát!

Hắn bị đẩy lui vài chục trượng, hắn hơi lắc lắc thân thể, hắn không bị tổn thương gì, lập tức xông lên chém giết.

Vũ Văn Thiên sắp thổ huyết, thể phách của hắn kém xa đối thủ, hắn gặp bất lợi khi thừa nhận va chạm mạnh như thế.

Hắn cực kỳ nghiêm túc, hắn thét lớn một tiếng, quanh người hắn xuất hiện vô số thanh phi kiếm.

Ngô Khởi Nguyên lao tới gần, hưu hưu hưu, những thanh kiếm kia chém vào người hắn, lưỡi kiếm rất sắc bén, trên thân thể hắn xuất hiện rất nhiều vết thương, mặc dù không sâu nhưng cũng tổn thương đến thân thể như trâu của hắn.

- Giết!

Máu tươi chỉ kích thích Ngô Khởi Nguyên điên cuồng hơn trước, hai mắt hắn đỏ rực, thế công càng cuồng bạo hơn trước, làm cho Vũ Văn Thiên phải liều mạng, nếu hắn dám lưu thủ, hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn cất bước tiến lên phía trước, hắn muốn ngăn cản hai người kia liều mạng với nhau.