Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4171: Một Trăm Đạo Thạch, Cảm Ơn

Đó là quái vật gì?

Lăng Hàn mở nhãn thuật quan sát, trong nháy mắt hắn nhìn rõ từng chi tiết của con quái vật khổng lồ kia.

Cá chạch?

Gia hỏa kia tuyệt đối là một con cá chạch, toàn thân đen thui, trên miệng còn có sợi râu thật dài, nó mở rộng cái miệng và lộ ra răng nanh kinh khủng, răng nanh còn sinh ra hàn quang giống như tiên kim tạo thành.

- Đi!

Mặc dù cá chạch lao ra một cách xuất kỳ bất ý, nhưng người nơi này cũng đều là thiên tài, năng lực của bọn họ ứng biến cực nhanh, lúc này có ba người đồng loạt ra tay tấn công con cá chạch.

Kình lực đánh lên làn da trơn trượt của con cá chạch, kình lực đều trượt sang hai bên, cũng không thể tạo thành tổn thương lên người nó.

Nhưng thân thể cá chạch bị bọn họ đánh nghiêng sang một bên, nó không thể cắn vào mục tiêu tiếp theo.

Xoát, bỗng nhiên cá chạch vẫy đuôi một cái, lực lượng khổng lồ quét ngang, ba người mặt đều bị nó đánh bay ra ngoài.

Oành! Oành! Oành!

Ba người kia đồng thời rơi xuống nước, cá chạch cũng đồng thời rơi vào trong đầm lầy, ùng ục ục, chỉ có bọt khí nổi lên, đại gia hỏa này lại biến mất không còn bóng dáng.

- Cẩn thận!

Có người vội vàng hét lớn và vớt người rơi xuống nước lên.

Người kia mở bí lực hộ thuẫn bảo hộ quanh người, dùng ngăn cản nước bẩn xâm nhập, mùi thối sẽ duy trì thêm mấy ngày mấy đêm, đúng vào lúc này, bên dưới sinh ra sóng ngầm cuồn cuộn, ầm ầm, con cá chạch kia lại xuất hiện và cắn vào người hắn.

Răng rắc, nửa người dưới của người kia bị cá chạch cắn vào miệng, vô số răng nanh cắn xé bí lực thuẫn, ánh sáng hộ thuẫn chớp tắt liên tục.

Lực cắn của cá chạch kinh người, bí lực hộ thuẫn tiêu hao cực nhanh, chỉ cần bí lực hộ thuẫn vừa biến mất, người kia nhất định không chịu nổi hai hàng răng nanh cứng rắn như tiên kim cắn xé.

Cá chạch vô cùng thông minh, vừa cắn con mồi liền không thả, nó còn kéo con mồi xuống nước, nơi đó mới là sân nhà của nó.

Người kia liều mạng giãy dụa, nếu bị kéo xuống nước, chiến lực của hắn sẽ giảm xuống một cấp độ, mọi người muốn cứu cũng khó, nước này quá bẩn, khắp nơi đều là nước bùn, cũng ảnh hưởng đến thị lực.

- Hừ!

Lăng Hàn giết tới, hắn đấm ra một quyền, lực lượng kinh khủng bộc phát.


Cá chạch vùng vẫy hai cái, nó muốn kéo con mồi vào trong nước nhưng người kia lại liều mạng giãy dụa, dù sao cũng là thiên tài Trúc Thiên Cơ, cá chạch cũng khó làm được gì trong thời gian ngắn, nó không thể không nhả ra, bản thân quay đầu lao vào trong đầm lầy.

Nó cảm ứng quyền lực đáng sợ của Lăng Hàn, bởi vì phía trên còn có Thiên Đạo Hỏa quấn quanh.

- Còn muốn chạy?

Lăng Hàn cười lạnh, hắn vung nắm đấm vào mặt nước, oanh, kình lực đáng sợ phá vỡ mặt nước, Thiên Đạo Hỏa cuồng bạo đáng sợ, những nơi hỏa diễm quét qua sẽ có vô số hơi nước bốc lên, hỏa diễm đuổi sát con cá chạch kia.

Cá chạch gào thét, nó ra sức trốn tránh nhưng không thể làm gì, nó vẫn bị Thiên Đạo Hỏa đánh trúng, hỏa diễm đốt thân thể nó cháy khét, nhưng cũng không có mùi thịt bộc phát, ngược lại còn có mùi thối.

Nó sống lâu trong nước bẩn thế này, mùi thối đã là xâm nhập vào xương cốt, nội tạng, muốn khử mùi cũng không khử được.

- Cảm ơn.

Người được cứu vội vàng nói lời cảm tạ Lăng Hàn.

- Một trăm Đạo Thạch, cảm ơn.

Lăng Hàn nở nụ cười với người kia.

Người kia lập tức ngạc nhiên không nhỏ, trong mắt ngươi chỉ có tiền hay sao?

- Ngươi sẽ không nói cái mạng nhỏ của ngươi không đáng một trăm Đạo Thạch đấy chứ?

Lăng Hàn dùng giọng điệu khoa trương nói ra.

Người kia vội vàng lấy ra một trăm Đạo Thạch dâng lên, nếu hắn không giao một trăm Đạo Thạch này, về sau sẽ bị người ta chê cười tới chết, cái mạng nhi tử của Mã Chân Quân như hắn lại không đáng một trăm Đạo Thạch?

Lăng Hàn thu Đạo Thạch, lại ôm Lục Oa, sau đó hắn đi về phía trước.

Ầm ầm, nước bùn bị phá vỡ, lại một con cá chạch lớn xuất hiện và lao về phía Lăng Hàn.

- Muốn chết sao?

Lăng Hàn lạnh lùng nói, đấm ra một quyền vô cùng đơn giản nhưng mang theo Thiên Đạo Hỏa, uy lực của nó cực kỳ đáng sợ.

Bành!

Đánh trúng một quyền, trên thân cá chạch xuất hiện một lỗ thủng.


Thân thể của nó vốn trơn trượt không chịu lực, nhưng lực quyền của Lăng Hàn mang theo Thiên Đạo Hỏa, cũng không phải lực lượng đả kích đơn giản như vậy, quyền kình đánh xuyên qua thân thể của nó, lực lượng kinh khủng lại tiến hành đả kích hai lần, cho nên cũng tạo thành sát thương mạnh nhất.

Lăng Hàn nhìn cũng không nhìn nhiều, hắn ngẩng đầu rời đi.

Cá chạch lớn vùng vẫy vài lần, nó nhanh chóng cứng đờ và chết hẳn.

Mọi người thấy thế, không ai không sợ hãi, chiến lực Lăng Hàn quá kinh khủng, người khác đánh một kích cũng không thể phá vỡ da cá chạch, gia hỏa kia dùng một quyền là có thể đánh ra một lỗ thủng, quả thật không thể so sánh với nhau.

Đương nhiên, Lăng Hàn hiện tại có thể chà đạp thiên tài ngũ tinh Trúc Cực Cơ, một con cá chạch thì tính là cái gì?

Có một ít nữ tử lộ ra vẻ mặt si mê, một Trận sư thiên tài lại thêm thiên phú võ đạo kinh người, Lăng Hàn giống như minh tinh trong mắt nữ nhân.

Hơn nữa Lăng Hàn còn là thổ dân của vùng đất lạc hậu, có thể nói lai lịch trong sạch, nếu có thể thu hắn vào làm rể, tương lai gia tộc của mình sẽ có thêm trợ giúp to lớn.

Nghĩ như vậy, những nữ tử kia nhìn về phía Bích Tiêu công chúa với ánh mắt không thân thiện, còn cảm thấy nàng cực kỳ chướng mắt, nếu như Lăng Hàn không phải đang ở nơi này, các nàng nhất định sẽ đẩy Bích Tiêu công chúa vào trong nước, nhìn nàng chết đuối hoặc bị cá chạch ăn thịt.

Có Lăng Hàn mở đường phía trước, đoàn người tự nhiên thông suốt, thời gian trôi qua càng lâu, bọn họ càng sợ hãi, thời điểm Lăng Hàn mở đường, bọn họ phát hiện bí lực của hắn nhiều đến kinh người.

Có một ít cá chạch lựa chọn công kích những người khác, Lăng Hàn lười nhác xuất thủ, hắn cũng không phải bảo mẫu, không có nghĩa vụ bảo vệ bọn họ.

Đương nhiên, nếu có người chịu xuất một trăm Đạo Thạch, hắn cũng không quan tâm ra tay giúp đỡ một chút.

Cũng may, tất cả mọi người đều có chuẩn bị, muốn hóa giải cá chạch công kích cũng không khó, cho nên đoạn đường này hữu kinh vô hiểm.

Ban ngày qua đi, màn đêm xuất hiện, bọn họ vẫn chưa rời khỏi đầm lầy, mọi người vội vàng lên đường, ở nơi này nhưng không có biện pháp nghỉ ngơi, chỉ cần bí lực cạn kiệt, bọn họ sẽ lọt vào trong nước bùn, chỉ bằng vào mùi thối cũng có thể giết người.

Lại đi thêm nửa đêm, cuối cùng bọn họ cũng rời khỏi khu vực đầm lầy.

Phía trước là bình nguyên đá gập ghềnh, từng khối đá cao thấp chập trùng, trên tảng đá đều sinh ra cỏ xỉ rêu màu đen.

Mọi người cùng tiến lên, lại đi hơn trăm dặm đường, phía trước xuất hiện một sơn cốc, bọn họ đi vào và phát hiện khắp nơi trong sơn cốc là từng căn nhà đá.

Nhưng các căn nhà trống rỗng, hiển nhiên đã bị đã bỏ xó thời gian rất dài, bàn đá, trên giường đá đọng lại một lớp bụi dày.

- Theo lý thì nơi này phải có người ở.

- Từ đồ dùng trong nhà lớn nhỏ thì ta có thể phán đoán, hình thể bộ tộc nơi đây cực kỳ cao lớn, người trưởng thành cao ít nhất là chín thước.

- Có quá nhiều tộc đàn phù hợp tiêu chuẩn bổ tộc nơi đây, không thể dựa vào đó mà đánh giá là tộc đàn nào.

Mọi người vào trong nhà đá, sau đó nhao cùng đánh giá chung quanh.

- Còn có một vấn đề, những người tiến vào trước chúng ta đã đi đâu?

Đúng vậy, bọn họ cũng không phải người đầu tiên đi vào nơi đây, những người đi trước đang ở đâu?

- A, các ngươi mau đến xem!

Có người kêu lên.

Tất cả mọi người nghe tiếng đi tới, nhìn thấy trong nhà đá là bộ xương hóa thạch, có thể nhìn rõ ràng khung xương của thi hài to lớn kinh người, khi còn sống là người rất lớn.