Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4126: Ngay Cả Ta Cũng Cướp?

Ngươi không phải trưởng bối của ta sao? Ngươi không phải tới cứu ta sao?

Tại sao ăn cướp cả ta?

Đại hoàng tử há hốc mồm, hắn không dám tin nổi.

Chưa gặp phải “trưởng bối” nào như vậy, ăn cướp cả tiểu bối của mình, thật sự là mặt người dạ chó.

- Thế nào, còn bất đắc dĩ?

Lăng Hàn trừng mắt, nói:

- Nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi giữ được tính mạng của mình sao? Hơn nữa, vạn nhất trong mấy người này có yêu thích đặc thù, chuyên bạo hoa cúc của ngươi, ngươi suy nghĩ xem, khi đó sống không bằng chết đúng không?

Sáu người kia vội vàng lắc đầu, bọn họ rất bình thường, tuyệt đối sẽ không hứng thú với hoa cúc của nam nhân.

Lăng Hàn lạnh lùng nhìn sáu người, lại thản nhiên nói:

- Các ngươi cần phải biết, rốt cuộc có hứng thú với nam nhân hay không?

Đây là… Uy hiếp trần trụi.

Sáu người kia không thể không gật đầu, nhìn dáng vẻ của Lăng Hàn, một lời không hợp sẽ động thủ.

Được rồi, vì cái mạng nhỏ của mình, như vậy hi sinh một người đi, còn là người nào thì chưa biết.

Bọn họ đều đổi lắc đầu thành gật đầu.

- Nhiều “gay” như vậy!

Lăng Hàn lộ ra vẻ chấn kinh, sau đó vỗ vỗ vai Đại hoàng tử:

- Ta còn tưởng rằng chỉ còn một “gay”, không nghĩ tới còn có tới sáu người. Ngươi xem, may mắn được ta cứu, bằng không hoa cúc của ngươi nở sáu lần, ngươi sẽ thê thảm cỡ nào?

Đại hoàng tử há hốc mồm, khốn kiếp, vốn không có người nào hứng thú với hoa cúc của mình, đều là bị ngươi ép ra đấy.

Đối mặt với dâm uy của Lăng Hàn, hắn có thể nói cái gì?

Hắn đàng hoàng giao Băng Nguyên thạch ra, bằng không bị Lăng Hàn lục soát người, hắn cũng không giữ được.

Cho nên, chi bằng mình chủ động một chút.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, lại vỗ vỗ vai Đại hoàng tử, nói với sáu người khác:

- Đây là cháu của ta, các ngươi phải khách khí một chút, nếu không ta tùy thời gây phiền phức cho các ngươi.

Sắc mặt Đại hoàng tử tối tăm, mặc dù hắn biết đánh không lại nhưng nội tâm hắn tức giận không thua gì sáu người kia.


- Được rồi, ta đi, không cần tiễn.

Lăng Hàn nghênh ngang rời đi.

Ai tiễn ngươi? Quỷ mới tiễn ngươi!

Bao gồm cả Đại hoàng tử, mỗi người đều hận không thể xông lên giẫm Lăng Hàn hai cước, nhưng trong hiện thực, bọn họ chỉ có thể đưa mắt nhìn mà thôi.

Lăng Hàn tiếp tục đi, hiện tại hắn đi tới ngọn núi thứ hai.

- Thật không nghĩ tới, Đại hoàng tử lại tiến vào Trúc Thiên Cơ.

- Tốc độ tu luyện thật nhanh!

- Nhưng không có đầy đủ sinh mệnh bảo quả, hắn làm sao vượt qua?

- Thánh Địa cho sao?

- Từ điểm này, Thánh Địa thật cam lòng dốc hết vốn liếng.

- Nhưng xem tỷ thí tàn khốc như thế, dường như không xứng với lựa chọn nhân tài.

- Mục đích chân chính của bọn họ là gì?

Lăng Hàn vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng hắn không phải con giun trong bụng Kim Nguyên Thánh Địa, làm sao có thể biết chứ?

Sau một ngày, hắn đi tới đỉnh ngọn núi thứ hai.

Đỉnh núi rất bằng phẳng, tuyết trắng bao phủ mênh mông, trong tuyết nguyên có một ít tảng đá nhô ra, phía trên lại chất đống mấy đống đá nhỏ.

- Băng Nguyên thạch.

Lăng Hàn sải bước đi tới, hắn chỉ đi vài bước liền dừng lại.

- Có trận pháp bảo vệ!

Hắn lẩm bẩm, mặc dù hắn còn chưa nắm giữ trận pháp Tiên đồ, nhưng muốn phát hiện trận pháp tồn tại lại là việc rất nhỏ.

- Không đơn giản.

Lăng Hàn phất tay, hắn đánh bay tuyết đọng, mặt đất hiện ra.

Dùng mấy tảng đá làm trung tâm, trên mặt đất giăng đầy hoa văn màu bạc, nhìn như không có quy luật, nhưng cẩn thận quan sát lại phù hợp một loại đạo lý nào đó làm người ta trầm mê, muốn lĩnh ngộ được thứ gì đó.

Lăng Hàn ném một khối đá tới, tảng đá còn chưa rơi xuống đất đã bị tia sáng đánh trúng, ba, tảng đá bị đánh vỡ nát.

- Chỉ từ một kích vừa rồi mà xem, uy lực đại khái cỡ Trúc Cực Cơ đỉnh phong.


Lăng Hàn đi về phía trước, nếu cứ nhìn như thế, cả đời này cũng không phá được trận pháp.

Vào lúc hắn đặt chân vào hoa văn màu bạc, xèo, lại có một tia sáng bay về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn dùng quyền đánh trả, ầm, tia sáng kia bị hắn tiêu diệt, nhưng hắn cũng cảm giác nắm đấm hơit đau nhức, hắn cảm nhận rất trực quan, hắn có thể dùng chiến lực Trúc Cực Cơ đỉnh phong chống đỡ.

Nhưng chưa chờ hắn tiến lên, hưu hưu hưu, lại nhìn thấy ba tia sáng bắn ra cùng lúc, lại tấn công hắn lần nữa.

Những hào quang này tới từ hoa văn dưới lòng đất, bởi vậy chúng lao từ các góc độ khác nhau.

Lăng Hàn không sợ, vung quyền đánh liên tiếp.

Ầm ầm ầm, ba quyền mà thôi, hắn lại đánh tan ba đạo công kích.

Một đợt chưa hết, một đợt mới lại lên, lại là chín đạo hào quang tấn công...

Thật sự chưa dứt sao?

Lăng Hàn lại sinh ra hứng thú, hắn lúc trước chỉ chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, trận pháp chung quy là chết, hiện tại thân vào trong trận, có được tham chiếu, hắn càng có thể rất nhanh lĩnh ngộ ra nhiều thứ.

Hắn mở màn sáng tinh thần bảo vệ toàn thân, hưu hưu hưu, hào quang bắn tới, sau khi đụng vào màn sáng tinh thần liền vỡ nát, không cách nào tiến thêm một bước.

Nhưng màn sáng tinh thần cũng không phải vạn năng, chịu chín đạo công kích thì màn sáng rạn nứt, cần Lăng Hàn dùng bí lực tu bổ, rạn nứt sẽ biến mất thật nhanh, cái giá lớn chính là tiêu hao bí lực của Lăng Hàn.

Chín tia sáng bị ngăn chặn, kế tiếp là... Hai mươi bảy tia sáng!

Hưu hưu hưu, tia sáng bắn ra liên tiếp, lần này lại mạnh hơn nhiều, mặc dù vẫn bị màn sáng tinh thần ngăn cản toàn bộ, nhưng màn sáng cũng tan rã ngay sau đó, căn bản không có cơ hội chữa trị.

Chữa  trị màn sáng hao tổn bí lực, hơn nữa màn sáng tinh thần không lớn lắm, đương nhiên, Lăng Hàn không thiếu nhất chính là dự trữ bí lực, hoàn toàn có thể khiêu chiến Hóa Linh Chân Quân.

Gấp ba lần hai mươi mốt tia sáng, đó là sáu mươi ba tia sáng!

Lần này Lăng Hàn cũng không dám tiếp, hắn vội vàng lui ra phía sau, bằng không hắn sẽ bị đánh thành cái sàng.

Thú vị.

Lăng Hàn lại bước vào trận pháp lần nữa, lần này, lại là một tia sáng đánh tới, lại mở ra một vòng tuần hoàn mới.

Hắn tự nghĩ, nếu như phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn nhiều nhất chỉ ngăn cản ba đạo công kích, mạnh nhất chỉ tiếp được chín đạo, màn sáng tinh thần có thể ngăn cản toàn bộ.

Nhưng sau khi cầm lấy Băng Nguyên thạch, trận pháp còn tác dụng hay không?

Bởi vì có khả năng chúng là trận nhãn, là hạch tâm của trận pháp, hạch tâm mất đi, uy lực trận pháp không còn.

Vì nghiên cứu trận pháp, Lăng Hàn quyết định không lấy đi Băng Nguyên thạch.

Hắn muốn từ góc độ khác phá giải trận pháp.

Quả nhiên, lý thức kém xa thực tiễn, nội tâm Lăng Hàn không ngừng lĩnh ngộ, hắn cảm thấy chỉ cần thời gian hai ba ngày, hắn nhất định có thể nắm giữ môn trận pháp này.

Mà nhất pháp thông, vạn pháp thông, hắn có thể nhập môn trận pháp.

Nửa ngày trôi qua rất nhanh.

Xèo, một bóng người đột nhiên tung người đi lên đỉnh núi.

Đó là nam tử trẻ tuổi khí thế đường đường, thân hình cao lớn, tóc rất ngắn, tóc chỉ dài một tấc, hơn nữa còn có vẻ già dặn.

- Cút!

Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, phun ra một chữ.