Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4105: Đại Nhật Liên Hoa Quyết

Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì hắn chỉ điểm một chỉ nhưng thiết nhân không vỡ nát.

Đây là tài liệu gì đúc thành, rất mạnh.

Thời điểm hắn đang suy nghĩ, một loạt bậc thang lại xuất hiện.

Tốt, nếu thiết nhân bị làm hỏng dễ dàng, Kim Nguyên Thánh Địa cần hao phí thời gian cho người tới bảo trì hay sao? Phải biết rằng, cũng không chỉ có một tòa Hắc Thiết tháp.

Hơn nữa thiết nhân có năng lực tự lành rất mạnh.

Lăng Hàn bước lên lầu hai, hắn vừa đi tới nơi này, nơi đây lại là một thiết nhân.

Có người ngoài xâm lấn, thiết nhân lập tức khôi phục và công kích Lăng Hàn.

Ba, Lăng Hàn lại đánh bay thiết nhân cực nhanh.

Hắn tiếp tục đi lên, đi tới lầu ba, lại đi lầu bốn, lầu năm, tất cả đều là một kích giải quyết.

Bên ngoài, nhìn thấy Hắc Thiết tháp không ngừng sáng lên, tất cả mọi người chấn kinh, tốc độ như vậy cũng quá nhanh, giống như đang đi dạo chơi.

Gia hỏa này mạnh như thế?

- Thiên tài!

- Có thể sắp xuất hiện một thiên tài cấp Hắc Thiết.

Tất cả mọi người kinh hô, tại địa phương nhỏ như bọn họ, có lẽ sắp xuất hiện thiên tài thông qua chín tầng đã là chuyện khó lường.

Hàn Càn cười lạnh, hắn cũng có thể làm được, khảo nghiệm chín tầng hắc tháp khó khăn, nhưng chỉ cần thực lực đủ cường đại là có thể dễ dàng thông qua tám tầng trước.

- Tầng thứ năm!

- Đến tầng thứ sáu.

- Thật nhanh, đến tầng thứ bảy.

- Tầng thứ tám!

- Tầng thứ chín!

Qua một lúc, Lăng Hàn đã đi tới tầng thứ chín.

Hắn không ngừng đánh bại thiết nhân, chúng vừa xông lên đã bị Lăng Hàn đánh ngã.

Ba, một quyển sách rơi từ trên cao xuống đất.

Ban thưởng?

Lăng Hàn cầm quyển sách lên xem, vừa nhìn, trên đó viết năm chữ: “Đại Nhật Liên Hoa quyết”.

Hắn lật một phen, lúc này rất vui mừng, đây chính là một môn công pháp.

Ha ha, đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh, hắn hiện tại đang cần công pháp tu luyện.

Lăng Hàn ngồi xuống, hắn lật bản Đại Nhật Liên Hoa quyết ra xem.

Hắn nhanh chóng hiểu rõ công pháp.

Đáng tiếc, bây giờ không phải là lúc mặt trời mọc, không thể tu luyện.

Hắn chỉ hiếu kỳ nhưng lại tự động vận chuyển tu vi theo công pháp, lúc này mặt trời bị cụ thể hỏa trước mặt và hắn hấp thu, lực lượng thiên địa hội tụ vào người hắn.

A, vì cái gì hiện tại không phải lúc mặt trời mọc lại có thể tu luyện?

Thật chậm.


Lăng Hàn nói thầm trong nội tâm, tốc độ này không khác gì công pháp Hầu ca hấp thu lực lượng thiên địa.

Lúc này còn có hiệu suất như thế, lúc sáng sớm sẽ có hiệu quả như thế nào?

Quả nhiên, có một bộ công pháp thích hợp hay không, việc này quá trọng yếu.

Đại Nhật Liên Hoa quyết có độ dài rất ngắn, chỉ đối ứng với Trúc Cơ cảnh, thiếu khuyết Chú Đỉnh và phần sau, nhưng Lăng Hàn cũng không để ý, hắn hiện tại cần một công pháp đệm, ngày sau khẳng định sẽ tìm công pháp thượng thừa bù đắp.

Nếu như đây là ban thưởng, hơn nữa chỉ là ban thưởng thông qua Hắc Thiết tháp, như vậy sẽ có chỗ tốt lớn hơn?

Lăng Hàn đứng dậy, hắn đi xuống lầu một, nhìn thấy trong tay xuất hiện một ấn ký, nó lóe lên rồi biến mất, dùng mắt thường sẽ không nhìn thấy.

Việc này nói rõ hắn đã thông qua Hắc Thiết tháp sao?

Lăng Hàn đẩy cửa ra tháp, cất bước đi ra ngoài.

- Thông qua hay không?

- Thời gian lâu như vậy, quá sức.

- Ta đoán thông qua, dù sao hắn đánh tám tầng trước nhanh như thế cơ mà.

- Vậy thì không nhất định, có lẽ hắn xông lên quá nhanh, từ đó hao hết nguyên lực, sau đó bị đánh bại cũng không kỳ lạ.

Tất cả mọi người bàn luận khe khẽ, Hàn Càn thì cười lạnh, không quản Lăng Hàn có thông qua hay không, hắn tiêu tốn thời gian thực sự quá dài, tuyệt đối không mạnh hơn mình.

- Tiểu tử, nhìn xem, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là thiên tài!

Hắn tiến vào Hắc Thiết tháp.

Lăng Hàn đạt được môn công pháp này, tâm tình đang tốt, hắn làm sao quan tâm tới đối phương, trực tiếp rời đi, nếu đã thông qua thí luyện Hắc Thiết tháp, hắn cũng nên tiếp tục đi tới Bạch Ngân tháp.

Hắn đi tìm đám tiểu oa nhi, lại ngoài ý muốn phát hiện, bảy tiểu oa nhi đang chơi đùa với Hồ An, còn cười nói rất vui vẻ.

- Kết giao bạn mới sao?

Hắn cười nói.

- Phụ thân, vị đại thúc này rất thú vị.

Đại Oa cười nói.

- Ta cười đau bụng quá.

Lục Oa ôm bụng cười.

Tam Oa cao ngạo nói:

- Ấu trĩ.

- Tiểu huynh đệ, Hàn gia ngay dưới núi, không bằng đo qua ngồi một chút? Hôm nay cũng đã muộn rồi, nên tới chỗ ta qua đêm.

Hồ An chủ động phát ra lời mời.

Lăng Hàn rất thưởng thức tính cách đứng ra bênh vực lẽ phải của hắn, liền gật đầu:

- Làm phiền.

Hai người dẫn theo một đám tiểu oa nhi xuống núi, nhìn thấy bảy tiểu oa nhi tinh lực dồi dào, Hồ An tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Hồ An có một trang viên nhỏ dưới núi, chiếm diện tích chừng ba bốn mẫu, phòng xá liền nhau, hòn non bộ, dòng suối nhỏ, cảnh tượng rất u nhã.

- Hồ huynh là người tao nhã.


Lăng Hàn khen.

- Nào có, nào có.

Hồ An cười to, trên mặt lại hưởng thụ.

Hắn là mời tám người Lăng Hàn ăn bữa tối, bởi vì dính đến bí mật Dưỡng Nguyên Hồ Lô, Lăng Hàn cũng không có khả năng thả đám người Nữ Hoàng ra ngoài, không có việc gì, cùng lắm thì đóng gói đồ ăn cho bọn họ.

- Đến, uống rượu!

Hồ An rất nhiệt tình, liên tiếp mời Lăng Hàn uống rượu.

Sau khi ăn uống xong, Lăng Hàn cũng biết Hồ An vốn là một thợ săn, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp đạt được kỳ ngộ, từ đó hắn tiến vào con đường tu hành võ đạo, còn bước qua Tiên môn, trở thành cường giả Trúc Cơ.

Nhưng tập tính khó sửa đổi, Hồ An vẫn ưa thích làm thợ săn, hắn lại định cư tại Ảnh Ma sơn, thỉnh thoảng sẽ lên núi săn bắn. Đương nhiên, hiện tại hắn không phải dã thú phổ thông, mà là yêu thú cường đại có linh trí..

- Uống xong?

Hồ An lắc lắc bầu rượu, phân phó hạ nhân:

- Lấy rượu ra đây.

Lăng Hàn khoát tay áo:

- Không cần đâu.

- Lại uống một bình, ha ha, lại uống một bình.

Hồ An cười nói.

Lăng Hàn không khuyên nổi, liền gật đầu.

Rượu đưa lên, Hồ An rót đầy cho Lăng Hàn, hắn lại rót cho mình một chén.

- Đến, uống!

Lăng Hàn bưng chén rượu lên, lúc đưa đến bên miệng thì dừng lại.

- Thế nào, không thắng tửu lực rồi?

Hồ An hỏi.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Rượu này không thể uống.

- Vì sao?

Hồ An kinh ngạc.

- Có độc!

Lăng Hàn thản nhiên nói.

Hồ An sững sờ, sau đó cười to:

- Lăng huynh đệ, ngươi đang nói đùa với ta sao?

- Ta không nói đùa.

Lăng Hàn lắc đầu.

Hồ An lúc này mới cau mày:

- Ngươi xác định?

- Xác định.

Hồ An gật gật đầu, nói:

- Liễu Thất, ngươi đến đây.

Chi, cửa phòng mở ra, một tên tôi tớ đi tới, hắn khom người với Hồ An:

- Chủ nhân, có gì phân phó?

- Trong rượu này có độc, ngươi cũng đã biết?

Hồ An từ tốn nói, giọng nói rất lạnh.

Ba, tên tôi tớ quỳ xuống, đầu đầy mồ hôi lạnh.

- Ta không xử bạc với ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn, hừ!

Hồ An vung tay lên, hắn đánh vào đầu tên hạ nhân, ba, tên hạ nhân kia ngã xuống đất, khí tuyệt bỏ mạng.