Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3965: Không Đánh Tự Lui

Trên bầu trời, Sinh Đan cảnh đại chiến giống như thiên thần, dẫn động lực lượng thiên địa đánh nhau, từng người tỏa ra hào quang vạn trượng, cảnh tượng làm nhiều người ao ước.

Nhưng nhìn thấy những người này đang bị oán niệm quấn thân, bọn họ đang tiến hành chiến đấu vô vị.

Dưới đất, phàm nhân cũng đại chiến, đế đô hỗn loạn.

Cũng may vào lúc lôi điện xuất hiện, phần lớn người sợ hãi chạy vào phòng, trừ những kẻ bị mưa dính vào người ra, có rất nhiều người thoát được một kiếp. Nói cách khác, bây giờ nơi đây chém giết từng đôi, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Ví dụ như Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, đôi mắt mỗi người trắng bệch và không ngừng tấn công huynh đệ, thủ hạ của mình.

Lăng Hàn không xuất thủ, hắn chỉ quản sự việc trong Ngoại Vụ phủ, sau khi bị “oán linh” bám vào người, thân thể võ giả không sợ công kích, sau đó sẽ không chịu nổi, thực lực giảm xuống một mảng lớn.

Nửa ngày sau, chiến đấu dần thưa thớt, Sinh Đan cảnh cũng dừng chiến đấu.

Cho dù chiến đấu kịch liệt như thế, không ai trong bọn họ bị thương, nhưng sau khi oán linh biến mất thì bọn họ sợ hãi, khí tức kinh khủng tan thành mây khói, cả đám đáp xuống đất và ói máu.

Trước kia bọn họ chịu nhiều công kích nhưng không bị tổn thương, cũng không phải đánh vào thân thể, mà là dùng một loại phương thức nào đó tích lũy lại, sau khi oán linh biến mất sẽ bộc phát.

Cho dù là Sinh Đan cảnh thì thế nào, bọn họ cũng trọng thương.

Mười ba tên Sinh Đan cảnh không khác gì người bình thường, nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Lúc trước bọn họ đánh nhau điên cuồng, sử dụng Tiên Đạo Cơ Thạch, dùng Tiên đỉnh va chạm, hiện tại bọn họ đều phát hiện, Tiên Đạo Cơ Thạch và Tiên đỉnh của mình đã xuất hiện khe hở.

Lần này tổn thương quá lớn.

Muốn chữa trị Tiên Đạo Cơ Thạch hoặc Tiên đỉnh, chỉ dựa vào thân thể tự khôi phục cũng cần ít nhất mấy trăm năm, một tên Sinh Đan cảnh có thể sống khoảng bốn ngàn năm nhưng bọn họ không phải sinh ra trong lồng giam, mà là đám người bị giam giữ lúc ban đầu.

Đã tiêu hao hai ngàn năm trong lồng giam, bọn họ có thể sống thêm bao nhiêu năm.

Mấy trăm năm... Đó chính là quãng đời còn lại của bọn họ.

Muốn chữa trị cần tiêu hao linh dược và thiên tài địa bảo trân quý, tái tạo Tiên Đạo Cơ Thạch và Tiên đỉnh, nhưng muốn thu hoạch những bảo dược như vậy quá khó khăn.

Chạy tới đế đô, vốn muốn bức bách Trần Phong Viêm xuống đài, nhưng bây giờ còn chưa gặp mặt đối phương, bọn họ đã trọng thương, làm sao bây giờ?

Lần mua bán này quá lỗ vốn.

- Đi!

Lão giả áo xanh đứng lên, lập tức xoay người bỏ chạy.


Những Sinh Đan cảnh khác cũng đuổi theo, bọn họ hiện tại chịu trọng thương, chiến lực chỉ miễn cưỡng duy trì ở mức Chú Đỉnh, làm sao có thể là đối thủ của Sinh Đan cảnh.

Hiện tại không chạy đi, chờ Trần Phong Viêm mời uống trà sao?

Có ai nghĩ tới, mười ba tên cường giả Sinh Đan cảnh khí thế hùng hổ mà đến lại xám xịt bỏ chạy mà đi?

- Thánh Hoàng vạn tuế!

Trên đường cái, người dânđế đô đều hô to.

Kỳ thật chuyện này không có chút quan hệ nào với Trần Phong Viêm, bởi vì bọn họ nhiều lần nhìn thấy diệu thủ của hắn, dân chúng xem mưa máu là chuyện khó tưởng tượng nổi gán ghép lên đầu Trần Phong Viêm.

Lăng Hàn nhìn sang đám người Tam hoàng tử, nhìn thấy sắc mặt bọn họ như tro tàn, dường như đã trọng thương.

Hắn cười một tiếng, ai bảo các ngươi muốn tới đây xem ta bị chê cười, hiện tại tự mình xui xẻo?

Đáng đời.

Mười ba cường giả đến đế đô, không ai nghĩ biện pháp hóa giải, cả đám chỉ tới xem trò cười của người khác.

Đây là tự gây nghiệt, muốn xem Sinh Đan cảnh thể hiện khí phách kinh người, không ngờ lại góp bản thân mình vào.

Bởi vì không nghĩ ra, cho nên rất nhiều thế lực bên ngoài cho rằng Trần Phong Viêm xuất thủ trong bóng tối tính kế mười ba cường giả.

Chuyện này cũng chứng minh, Trần Phong Viêm hẳn là Sinh Đan cảnh, cho nên, hắn không dám đối kháng chính diện nhiều cường giả cùng giai như vậy, chỉ có thể vận dụng thủ đoạn đặc biệt.

Thảm án trước mắt, trong khoảng thời gian này không có kẻ nào dám đánh chủ ý lên đế đô, ngược lại có rất nhiều võ giả trẻ tuổi chạy tới.

Có cao nhân nói, vị trí đế đô thật tốt, là nơi rồng bay lên, có thể đạt được đại khí vận ở nơi này.

Vì cái gì những Sinh Đan cảnh kia nhất định phải chiếm đế đô?

Chính là nhìn trúng khí vận của đế đô.

Điền Trì phải khôi phục nửa tháng mới khỏi hẳn, hắn chỉ dính vài giọt máu, hơn nữa trong chiến đấu, Hồ Nhị cũng tận lực tránh đả thương hắn, cho dù như thế, hắn vẫn ăn thiệt thòi lớn, có thể thấy được mưa máu độc cỡ nào.

Đó là cái gì?

Nguyền rủa? Oán linh?


Lăng Hàn không gặp những thứ này trong Nguyên thế giới, chỉ cần thần hồn biến mất là chết thật, không có quỷ xuất hiện, hiện tại hắn nhìn thấy tận mắt, chỉ có thể nói là qur.

Tốt rồi, dù sao nơi này không phải Nguyên thế giới, không giống mới bình thường.

Lăng Hàn nghĩ tới mảnh bia đá vỡ, Hầu ca nói nó là một phần của mộ bia âm khí quấn quanh, mười phần không may, Hồng Thiên Bộ bị hắn đánh một cái, quả nhiên làm việc gì cũng không thuận lợi.

Lực lượng oán niệm lớn như thế?

Chính mình phải cẩn thận một chút, nơi này có quá nhiều thủ đoạn quỷ dị, dù sao trong trận chiến hơn hai ngàn năm trước chết quá nhiều người, còn rất nhiều quỷ hồn không cam lòng.

Sau mưa máu, hoàng thất mời rất nhiều tăng lữ tới, bọn họ tụng kinh siêu độ trong đế đô, thẳng đến sau mười mấy ngày mới nhìn thấy rất nhiều bóng người từ các ngóc ngách bay lên, bay vào không trung và biến mất.

Những bóng người này đều mặc quần áo cổ điển, rất giống những oán linh trước kia, nhưng bây giờ không còn oán khí ngút trời, chỉ còn lại gương mặt hiền hòa.

Lăng Hàn kinh ngạc, có thể độ hóa oán niệm?

Hắn càng sinh ra hứng thú lớn với tăng lữ, lập tức đi tìm hiểu.

Không nghĩ tới đám Hồ Lô Oa lại biết mọi chuyện, tức mồm năm miệng mười nói.

- Có thể gọi bọn họ là Phật tộc.

Đại Oa nói:

- Cách đây rất lâu, Phật tộc xuất hiện một Tổ Vương vô địch một thời đại, khai sáng cơ nghiệp Phật tộc, trường tồn vạn thế, hiện tại cũng là thế lực cực lớn.

- Những tên đầu trọc kia siêu độ tà ác, độ một người thì bản thân cũng đạt được công đức.

Tam Oa nói tiếp, trên gương mặt nhỏ nhắn mang theo xem thường.

- Công đức?

Lăng Hàn nói.

- Công đức không giống hương hỏa... Ai nha, tu vi phụ thân hiện tại quá thấp, nói với ngươi những chuyện này quá mệt mỏi, hơn nữa ngươi cũng không hiểu.

Nhị Oa khoác tay.

Tốt a, cảnh giới thấp liền bị khinh bỉ.

Sau khi hóa giải oán khí, đế đô lại khôi phục bình tĩnh, nhưng hòa bình như vậy không kéo dài bao lâu, đây là thời đại thiên địa biến hóa thất thường, hòa bình là một loại xa xỉ.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, đế đô lại chấn động.

Có một nhóm người trẻ tuổi tiến vào đế đô, trong bọn họ không có ai bước vào Tiên đồ nhưng địa vị lớn kinh người.

Bởi vì trưởng bối của bọn họ còn ở lại trong lồng giam.

Ngay cả Sinh Đan cảnh cũng đã thoát khốn, bây giờ còn ở trong lồng giam, nói rõ cái gì?

Trường bối của bọn họ chính là đại năng Chân Ngã cảnh và Hóa Linh cảnh!

*Tác giả: Linh Anh cảnh đổi thành Chân Ngã cảnh, viết hồ đồ, ta quên trước kia đã có Linh Anh cảnh.