Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3903: Kịch chiến Đồng Miêu

Cho nên, Lăng Hàn cường đại như vậy cũng gõ một hồi chuông cảnh báo cho bọn hắn, hóa ra còn có đối thủ cạnh tranh cường đạithứ ba ở đây.

Bọn hắn nghiêm túc xem trận chiến, nắm bắtsơ hở của Lăng Hàn và Đồng Miêu.

Bất luận kẻ nào cũng có sơ hở, có một chút người là kỹ pháp của bản thân đãrất không hoàn mỹ, có ngườilúc tu luyện gây ra rủi ro.

Lăng Hàn và Đồng Miêu cũng như thế, bọn hắn cũng đang tìm lỗ hổng của đối phương, từ đó đánh ra một kích trí mạng.

Chỉ là, thực lực của bọn hắn tuyệt cường, sơ hở ít đến mức thương cảm, cho dù có lộ ra cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, muốn nắm bắt được ở trong tiết tấu chiến đấu nhanh như vậy, đồng thời còn đưa ra phản ứng, chuyện này khó không gì sánh được.

Chỉ khi nào bọn hắn chiến đến lâu, song phương quen thuộc con đường của đối phương thì mới có thể chân chính lợi dụng sơ hở của đối phương, trong nháy mắt phân ra thắng bại.

- Ha ha ha, thống khoái! Thống khoái!

Đồng Miêu cười to, nói:

- Mặc dù cảnh giới của ngươi không cao, nhưng chiến lực thực sự không yếu, có tư cách trở thành người bị tagiết chết, ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi.

Đây coi như là vinh quang sao?

Lăng Hàn cườiha ha:

- Da trâu thổi xé trời!

- Chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ biết rõ, có phải ta đang khoác lác hay không.

Đồng Miêu lại cũng không có giận dữ, chỉ nở một nụ cười lạnh, tay trái ngả vào bên tay phải, cũng không biết hắn làm như thế nào mà bỗng nhiên nhúc nhích, không ngờbên trong tay trái tay phải đều nắm một thanh lợi kiếm.

A, còn có thể làm như vậy sao?

- Song kiếm mới có thể phát huy ra sức chiến đấu của ta!

Đồng Miêu lè lưỡi liếm một cáitrên thân kiếm, trên mặt hiện lên vẻ khát máu điên cuồng.

- Biến thái!


- Tên điên!

- Quá xấu!

Mấy đứa trẻ, thế nhưng ánh mắt lại rất sáng.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Xem ra nhất định phải cố gắng giáo huấn ngươi một trận, nếu không để ngươi dạy hư trẻ nhỏ thì phải làm sao bây giờ?

- Ba hoa!

Đồng Miêu giết tới, song kiếm đồng thời múa, một màn quỷ dị xuất hiện,trên thân kiếm tay phải hắn vẫn quấn quanh hỏa diễm, thế nhưng trên thân kiếmtay trái lại ngưng kết ra băng, rõ ràng là hai loại năng lượng hoàn toàn đối lập, thế nhưng lại bị hắn dung hợp hoàn mỹ lại một chỗ, cũng không có xung đột với nhau.

Bên nóng bên lạnh, uy lực hết sức kinh người.

Lăng Hàn chỉ cảm thấy nửa người nóng bỏng, nửa thân thểkháclạnh lẽo, chuyện này đã làm ảnh hưởngcực lớn tới máu tươi của hắn lưu chuyển, dẫn đến bí lực vận chuyển cũng có chút vướng víu.

Đã xuất chiêu thức mạnh mẽ a.

Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, vận chuyểnYêu Hầu quyền, lập tức, một cỗ khí tứcngang ngược lưu chuyển trên cơ thể của Lăng Hàn. Khiến cho hắn giống như đã hóa thân thành một đầu yêu hầu viễn cổ, coi trời bằng vung, có thể đánh nát trời, có thể chém nát đất.

Lập tức, ảnh hưởng của công kích nóng lạnh đối với hắn giảm một mảng lớn, Lăng Hàn bắn ra, triển khai phản kích Đồng Miêu.

- A?

Đồng Miêu không khỏi giật mình, hắn xuất ra song kiếm, từ trước đến nay mọi việcđều thuận lợi, dù là trước đó chiến với Đổng Tề, Tân Như Nguyệt thì hai người cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Chỉ là bọn hắn cũng có tuyệt chiêucường đại, khiến cho hắn phải chịu ảnh hưởng, bằng không hắn đã sớm chém bay đầu của hai người kia rồi.

Nhưng giật mình thì giật mình, đương nhiên hắn sẽ không loạn, song kiếm vung vẩy, chém về phíaLăng Hàn.

Lần này, Lăng Hàn cũng không có đánh ra hư ảnh yêu hầu viễn cổ, mà là dung hợp cùng bản thân, đưa đến tác dụng chống cự lạnh, nóng. Đây cũng là thứ mà sau khi nhìn người khỉ chiến đấu cùng Đại Tri Chu thì hắn mới lĩnh ngộ ra được.

Uy năng của môn quyền pháp này, có lẽ hắn mới đào bới ra được một phần trăm mà thôi.

Đổng Tề và Tân Như Nguyệt đều kinh ngạc, lúc trước mặc dù bọn hắn đã hóa giải song kiếm của Đồng Miêu. Thế nhưng bản thân vẫn phải chịu ảnh hưởng, không giống như Lăng Hàn, dường như chuyện gì cũng không có.


Sao dân vùng hẻo lánh này lại yêu nghiệt như thế chứ, so sánh với hắn ta, giống như hắn mới là kẻ kế thừachân lý võ đạo, bọn hắn lại là dã nhân.

- Ha ha, có ý tứ, có ý tứ!

Đồng Miêu càng thêm điên cuồng, đột nhiênhuyết khícủa hắn sôi trào, chiến lực lập tức tăng vụt,bên trong mấy kiếm chém ra, Lăng Hàn không có cách nào địch nổi, trúng liền mấy kiếm, có máu tươi tuôn ra.

Lăng Hàn thét dài một tiếng, huyết khí cũng sôi trào, hắn cũng không tin không địch nổi người này.

Hai người kịch chiến, lúc này lại là Lăng Hàn hơi chiếm thượng phong.

Chuyện này khiến cho Đồng Miêu, Đổng Tề, Tân Như Nguyệt không có cách nào không rung động. Sao bọn hắn lại không biết ý vị chuyện này cơ chứ, sau khi huyết khí của Lăng Hàn sôi trào, chiến lực tăng lên còn cao hơn bọn họ.

Kỳ thật, tăng phúc như vậy chính là mộttiêu chuẩn để cân nhắc tiềm lực của võ giả, chủ yếu là trình độ tu luyện hoàn mỹ ở Thông Mạch cảnh.

Lăng Hàn chiếm ưu thế, điều này đã nói rõ hắn tu luyện Thông Mạch cảnh càng thêm hoàn mỹ so với bọn họ.

Hít, tênquái vật này…

Đồng Miêu im lặng, hắn là tồn tại trong lao tù, mặc dù chỗ đó là một lồng giam, thế nhưng bên trong có vô số cao thủ, Tông chủ Hoành Thiên tông càng là cường giả đứng ởtrên bậc thang thứ hai cctiên đồ. Dưới sự dạy dỗ của đối phương, cơ sở của mình đã được đánh kiên cố. Chỉ là còn không hoàn mỹ bằng dân ở vùng hẻo lánh như tiểu tử này sao?

Hắn cắn răng, giao kiếm ởtay trái với tay phải, một lần nữa kiếmkết hợp lại với nhau, tay trái hắn thì lấy ra một khối đá nhỏ.

BA~, hắn dùng sức bóp, tảng đá lập tức bị bóp nát, hơn nữa nát vô cùng triệt để, toàn bộ đều hóa thành bụi.

Đồng Miêu hít một hơi thật sâu, toàn bộ những hạt bụi này đều tiến vào trong miệng của hắn, lập tức, cặp mắt của hắn trở nên hoàn toàn đỏ thẫm, khí thế cũng tăng vọt, vượt xa khỏi tăng phúc vốn có của huyết khí sôi trào.

Dựa vào, đánh không lại thì lại dùng cấm dược?

Quá vô sỉ.

- Đồng Miêunày thật đúng là liều mạng, ngay cả bụi xương cũng đã dùng tới.

Tân Như Nguyệt cau mày nói.

- Hắc hắc, đổi lại là Tân tiên tử, cũng không muốn thua ở dưới tay một tên thổ dân a?

Đổng Tề cười cười.

Tân Như Nguyệt không nói gì, một lát sau, nàng chậm rãi gật đầu.

Mặc dù bọn hắn là dânlao ngục, nhưng cấp độvõ đạo lại áp đảo trên thế giới này rất xa, mà những thiên kiêu nhưbọn hắn lại không bằng một tên thổ dân? Nếu như chuyện này truyền đi quả thực sẽ bị người ta cười chết.

Cho nên, bọn hắn có thể thua bởi thiên tài từ trong lao tù đi ra, thế nhưng tuyệt nhiên không thể thua thổ dân nhỏ yếu ở phía ngoài.

Sau khi Đồng Miêu hút bụi bặm cổ quái kia, giống như đã trở nên điên cuồng, thực lực xuất hiện tăng phúc gấp bội.