Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3772: Đánh bại ngũ cốt (1)

- Nương!

Ba huynh đệ Vu Đông đều kinh ngạc kêu lên. Dù thế nào, bọn họ cũng không nghĩ tới, chỉ trong nháy mắt mà thôi, lão nương luôn luôn bảo vệ bọn họ lại chết đi.

Ầm

Trên người của Vu Ích có khí thế kinh khủng di chuyển. Sắc mặt hắn vô cùng cổ quái, vẫn luôn biến hóa.

Nhìn thấy được thê tử của chính mình bị giết chết ngay lập tức, trong khoảng thời gian ngắn hắn lại có thể có cảm giác ngũ vị tạp trần.

Có chút khổ sở. Dù sao đây là thê tử kết tóc. Nhưng hắn lại có chút cao hứng và may mắn. Bởi vì Hồ Nguyệt Mai ghen tuông cực lớn, vẫn không để cho hắn cưới thiếp. Hiện tại nữ tử hung dữ này vừa chết, còn có ai có thể ngăn cản hắn đi tìm kiếm mỹ nữ trẻ tuổi nữa?

Dĩ nhiên, ở trước mặt mọi người, ở ngay trước mặt hắn, thê tử bị giết chết, hắn nhất định phải giết chết Lăng Hàn. Bằng không sau này hắn còn có mặt mũi nào gặp người khác nữa?

- Ngươi thật to gan!

Vu Ích lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ nói. Nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Lăng Hàn lại tràn ngập sự nghi ngờ.

Hắn có thể khẳng định, thời điểm trước đây khi hắn nhìn thấy Lăng Hàn, đối phương tuyệt đối là Thông Mạch Cảnh. Nhưng bây giờ mới qua chưa đầy nửa năm, thế nào đối phương lại nắm giữ thực lực giết chết Hồ Nguyệt Mai?

Nữ tử hung dữ này tuy rằng cũng chỉ là ngũ biến, nhưng nàng đã dừng lại ở trên trình độ này rất nhiều năm, chiến lực mạnh hơn rất nhiều so với ngũ biến bình thường.

Lẽ nào, tiểu tử này là Cực Cốt Cảnh?

Không có khả năng. Chỉ có chút thời gian như vậy, lại nhảy lên hai bậc lớn. Cho dù là yêu nghiệt ép trời ở Đế Đô kia cũng không có khoa trương như vậy.

Chính bởi vì có e ngại như vậy, hắn không lập tức ra tay.

Lăng Hàn lại thản nhiên nói:

- Vu thành chủ, cả nhà các ngươi hai lần ba lượt sỉ nhục ta, bắt nạt ta, lại không cho phép ta phản kháng sao?

- Dám ở trước mặt bản tọa giết người. Ngươi phải lấy máu trả nợ máu!

Vu Ích hít vào một hơi. Hắn lấy ra một thanh đoản đao rỉ rét loang lổ, phía trên có vài dường vân kỳ quái, nhưng đã bị mài mòn rất nhiều.

Đây là pháp khí. Điều này cho thấy Vu Ích rất coi trọng Lăng Hàn, lại trực tiếp lấy ra sát khí mạnh nhất của hắn.

Không có cách nào, hắn vừa dùng hết huyết khí sôi trào, trong khoảng thời gian ngắn thiếu thủ đoạn bạo phát.

Lăng Hàn vuốt tay, nói:

- Đã như vậy, vậy phóng ngựa đến đây đi.

Vu Ích rung tay phải lên. Đường vân trên thanh đoản đao nhất thời phát sáng.

Ầm.

Thanh đao này tản ra sát khí đáng sợ, giống như một con mãnh thú đột nhiên hồi phục lại.


Xoạt.

Hắn chém ra một đao, nhất thời có một đạo đao khí chém về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn cầm quyền, đánh ra.

Ầm.

Đạo đao khí này nhất thời tan rã. Nhưng dưới lực lượng khổng lồ này đẩy mạnh, hắn vẫn trượt thật xa về phía sau.

Lực lượng chênh lệch ở trong đối kháng chính diện lộ rõ hoàn toàn.

- Nhất cốt?

Vu Ích nhíu mày, sau đó lắc đầu. Lực lượng của Lăng Hàn chắc hẳn còn không có đạt được nhất cốt, lại vượt xa ngũ biến. Điều này thật kỳ quái.

Vu Ích lại kỳ quái, lại chấn động kinh ngạc. Nhưng hiện tại hắn cũng không có khả năng thu tay lại.

Mối thù giết vợ... Không đội trời chung.

Không quan tâm hắn thật ra có chán ghét thê tử kết tóc này tới mức nào, thậm chí từng có ý định thuê người tới giết thê tử, nhưng ở ngay trước mặt hắn, trước mặt của mọi người bị người khác giết chết, điều này lại không được.

Mối thù này không báo, hắn còn có thể ngồi ở trên chức thành chủ của Cát Ninh Thành sao?

Ngay cả thê tử của chính mình cũng không bảo vệ được, còn trông cậy vào hắn có thể bảo vệ một thành lớn sao?

Vèo.

Hắn phóng người ra, vung đao bổ về phía Lăng Hàn.

Lực lượng của hắn chiếm ưu thế tuyệt đối. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, tự nhiên phải biến ưu thế này lớn hơn nữa.

Lăng Hàn cười nhạt.

Cho rằng lực lượng mạnh mẽ thì nhất định có thể thắng được sao?

Tới đi, thử xem Lôi Quang Quyền.

Thân hình hắn chợt nghiêng đi, nhảy về phía sau, sau đó hai tay bắt đầu vunglene.

Ầm ầm ầm ầm.

Nhất thời, khắp bầu trời đều là từng quyền ấn, bởi vì đột phá vận tốc âm thanh, hóa thành thực chất, không ngừng đánh về phía Vu Ích.

Ta… dựa vào!

Vu Ích không khỏi nhe răng. Điều này cũng quá kinh khủng.


Hắn vội vàng vung đao tự vệ.

Phụt phụt phụt phụt.

Đao khí cuốn qua, quyền ấn liền bị tan rã. Ở trên phương diện lực lượng hắn quả thực chiếm thượng phong tuyệt đối. Nhưng Lăng Hàn thắng ở tốc độ công kích cũng đủ nhanh. Nhanh đến mức ngươi chém nát một đạo quyền ấn, hắn có thể đánh ra hai đạo thậm chí ba đạo.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Vu Ích cũng không chống đỡ nổi, không thể không lui về phía sau.

Ách?

Mọi người há hốc miệng. Đây là tình huống gì?

Lăng Hàn tùy ý chém ra một quyền, đánh về phía Vu Đông.

Lôi Quang Quyền là nhanh tới mức nào?

Phụt.

Vu Đông lập tức bị đánh bạo, hóa thành mưa máu.

- A!

Vu Ích lập tức phát ra tiếng gào thét giống như con sói cô độc bị thương. Thê tử kết tóc chết, hắn hoàn toàn không có một chút xúc động nào. Dù sao không có tình cảm, chỉ có chán ghét. Nhưng con trai lại là thịt đầu quả tim của hắn, tuyệt đối là ruột thịt.

Ba người con trai này quen thói ngạo mạn như vậy, thật ra cũng không thiếu được sự cưng chiều của hắn.

Hồ Nguyệt Mai chết, hắn không phẫn nộ, cũng không có bạo phát. Nhưng bây giờ con trai chết, hắn cuối cùng phẫn nộ, bạo phát.

- Tiểu súc sinh, đi tìm chết cho ta!

Trượng đao của hắn lao đến, mang theo sát cơ vô tận.

Lăng Hàn hừ một tiếng, lại là một quyền đánh về phía Vu Sơn.

- Không!

Vu Ích vội vàng chuyển thân hình, nhảy về phía Vu Sơn. So với việc giết Lăng Hàn báo thù, đương nhiên bảo vệ tính mạng của Vu Sơn quan trọng hơn.

Nhưng mà tốc độ tấn công của hắn làm sao có thể so sánh được với Lôi Quang Quyền?

Ầm.

Vu Sơn cũng biến thành mưa máu.

- Ngươi! Ngươi! Ngươi!

Toàn thân Vu Ích run lên. Hắn muốn giết người, hắn muốn giết Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười nhạt, lại nhìn về phía Vu Hải.

Bị hắn để mắt tới, Vu Hải không tự chủ được run rẩy. Hắn chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, cũng sắp đứng không vững.

Bịch.

Hai chân hắn mềm nhũn quỳ xuống.

- Không cần! Cầu xin ngươi không cần!

Ở ngay trước mặt mọi người, hắn lớn tiếng khóc lên.

Mặc dù có lão phụ cấp bậc ngũ cốt ở đây, nhưng Vu Hải lại hoàn toàn không cảm giác được một chút an toàn nào. Không thấy được Vu Đông và Vu Sơn đều chết như thế nào sao? Còn có mẫu thân!

Kẻ đối diện này không phải là người, mà là ma quỷ!

Vu Ích tức giận đến mức thiếu chút nữa tự tay giết chết Vu Hải. Nhưng nghĩ tới đây là đứa con trai cuối cùng của mình, hắn liền mạnh mẽ đè ép sát khí như vậy xuống.