Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3751: Yêu tộc (2)

Ầm.

Hai năng lượng va chạm vào nhau. Trên tay người sói lập tức bắn ra máu tươi.

Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, cho dù là Hổ thiếu cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Điều này có nghĩa là, Lăng Hàn dẫn động năng lượng cấp độ cao vượt qua người sói.

Sao có thể như vậy được?

Chỉ là nhân tộc, làm sao có thể mạnh như thế?

Hồng Thiên Lượng cũng há hốc miệng, chấn động kinh ngạc đến không nhịn được.

Lăng Hàn lại có thể nắm giữ năng lượng cấp độ cao? Hơn nữa còn trâu bò như vậy?

Đây là điều hắn có thể kiêu ngạo. Nhưng còn bây giờ thì sao?

Niềm kiêu ngạo của hắn lại bị đánh tan. Hắn còn có điểm nào có thể so sánh cùng Lăng Hàn?

Lăng Hàn gào to một tiếng, không ngừng ra quyền.

Vèo vèo vèo.

Kình khí điên cuồng gào thét, ánh sáng màu vàng đan xen vào.

Bây giờ lực lượng của người sói vượt qua Lăng Hàn, nhưng tốc độ vẫn chỉ hơn vận tốc âm thanh, không lên tới gấp hai lần. Điều này có nghĩa là Lăng Hàn có thể dễ dàng tránh thoát công kích của hắn. Nhưng công kích Lăng Hàn đánh ra thì sao?

Khó khăn!

Có vài lần hắn tránh được. Có vài lần hắn tránh không được, kình lực kèm theo năng lượng màu vàng với sức mạnh vô địch, có thể dễ dàng xé rách phòng ngự của hắn. Như thế hắn chỉ có chịu đòn bị thương không có cách nào đánh trả. Đánh như vậy có bao nhiêu ủy khuất?

Người sói gầm thét giận dữ, nhưng điêu này hoàn toàn không có thể thay đổi được kết cục hắn bị điên cuồng đánh bẹp.

Chỉ là hắn rất dẻo dai, giống như là một chiến sĩ trời sinh, không chiến đấu đến lúc mệt mỏi hết lực, không chiến đấu đến khi chảy hết một giọt máu tươi cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không ngã xuống.

Cho dù là Lăng Hàn cũng không khỏi dâng lên vài phần bội phục. Nhưng hắn lại không chút lưu tình, lấy thế bẻ gãy nghiền nát đánh bại người sói.

Ầm.

Người sói bay ra khỏi lôi đài, nằm ở trên mặt đất, không có cách nào đứng được.

Bội phục là một chuyện, nhưng lập trường khác nhau, Lăng Hàn tất nhiên cũng không có đạo lý nào nhường hắn.

- Tốt lắm!


- Đánh chết hắn đi!

- Ai bảo ngươi ngang ngược!

Tất cả mọi người gào lớn. Trước đó, người sói vừa chiến liền thắng, ép tới bọn họ cũng không thở nổi. Hiện tại Lăng Hàn đánh bại người sói, tất nhiên khiến cho bọn họ nhảy cẫng lên hoan hô.

- Tiểu Lang!

Người mặc áo khoác đều vọt ra ngoài, nâng người sói quay về, phát hiện hắn chỉ bị chút tổn thương da thịt, kiệt sức ngất đi, bọn họ mới nhất thời yên lòng.

- Ngươi là người nào?

Một người mặc áo khoác nhảy lên lôi đài.

- Tháo mặt nạ xuống!

Hắn ngược lại cũng không để cho Lăng Hàn trả lời, đã đưa tay lên kéo xuống. Áo choàng nhất thời rơi xuống đất.

Đây cũng không phải là một nhân loại. Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn rất giống, lại mọc ra một cái đầu dê, còn có hai cái sừng nhỏ, tản ra hàn quang giống như kim loại vậy.

Việt triều... Chính là hoàng triều yêu thú tạo thành sao?

Ở trong lòng Lăng Hàn lập tức lắc đầu. Đường đường là nhân loại, linh của vạn vật, làm sao có thể thần phục với dưới yêu thú?

- Ngươi có thể đánh thắng ta, tất nhiên có thể vạch trần mặt nạ của ta. Dựa vào bản lĩnh đến đây đi!

Hắn thản nhiên nói.

- Nhân tộc thật cuồng!

Người dê có vẻ rất phẫn nộ, hai chân bắn ra.

Ầm.

Hắn bạo phát ra tốc độ nhanh tới mức kinh người.

A, hắn rõ ràng là Hoán Huyết Cảnh, thế nào tốc độ này lại đạt tới gấp hai lần tốc độ âm thanh?

Lăng Hàn ngưng quyền, đánh về phía đối phương.

Ầm!

Hai người đánh nổ một cái, ai cũng đều bị đẩy lui, ở trên phương diện lực lượng khó phân cao thấp.

- Trở lại!


Người dê quát, một quyền của hắn, không, một chân đá tới, bao phủ một lớp năng lượng giống như bụi mưa lất phất.

Lăng Hàn triển khai Yêu Hầu Quyền, cùng người dê va chạm.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lăng Hàn dùng tới lực lượng chồng hai mươi tầng. Năng lượng cấp độ cao quấn ở trên nắm đấm của hắn, một tát đánh vào trên chân của người dê. Ánh sáng rực rỡ chớp loạn. Cái này vừa có lực lượng nguyên thủy va chạm, cũng có năng lượng cao tầng đánh nổ.

Từng chiêu từng thức này đều không có bất kỳ hoa chiêu nào, hoàn toàn là dùng lực mạnh đối đầu.

Thành tựu của Lăng Hàn ở trên phương diện Yêu Hầu Quyền đã tiến thêm một bước. Trong một quyền đánh ra, có ảo ảnh một con yêu hầu xuất hiện, mở miệng hút một cái. Cuối cùng lại phát sinh hiệu quả hấp thu đôi với năng lượng cấp độ cao của người dê.

Cho dù yêu thú trời sinh da thô thịt dày, vốn có thể chiếm ưu thế ở trên phách, nhưng bây giờ vẫn bị Lăng Hàn đánh cho chân cũng gãy ra, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Bị đau, người dê này càng cuồng bạo hơn. Hắn liên tục gầm lên giận dữ, thân thể nhất thời lớn hơn một vòng.

Hắn bạo phát.

- Dương Giác Trùng!

Hắn rống to một tiếng, đầu hơi nghiêng về phía trước, sau đó vọt về phía Lăng Hàn.

Ầm.

Dưới hai chân phát lực, hắn bạo phát ra tốc độ kinh người.

Gấp 2,5 lần!

Con yêu dê này vốn lại lấy tốc độ tăng trưởng, cho dù hóa thành hình người vẫn là vẫn duy trì ưu thế này. Nói cách khác, cho dù dưới huyết khí sôi trào bạo phát, Hoán Huyết Cảnh cũng không có khả năng đạt được gấp hai lần tốc độ âm thanh, huống gì là đạt được 2,5 lần.

- Sợ ngươi sao!

Lăng Hàn lãnh đạm thản nhiên, tần suất công kích triển khai, đánh về phía đầu dê.

Ầm!

Dưới va chạm, nhất thời hình thành sóng công kích khủng khiếp, chấn động về phía bốn phương tám hướng, lại thêm âm thanh gấp hơn hai lần vận tốc âm thanh, điều này quá kinh khủng. Chỉ thấy bàn ghế bình rượu đều bay ra, đấp về phía tường hai bên.

- Dương Quân thắng?

Người của Việt triều đều thăm dò. Nếu như ngay cả Dương Quân cũng không thể giải quyết được Nhân tộc này, vậy sẽ hình thành công kích quá lớn đối với bọn họ.

- Chắc hẳn là thắng. Chiêu xông tới này của Dương Quân này vốn vô cùng đáng sợ. Hơn nữa lại thêm dưới tình trạng bạo phát, ngay cả đối với nhất cốt cũng đủ để tạo thành uy hiếp trí mạng, huống gì chỉ là Hoán Huyết Cảnh.

- Chỉ có điều, có thể ép Dương Quân đến phân thượng này, Nhân tộc này cũng không phải hoàn toàn không có năng lực.

- Có tư cách làm một người hầu cho Hổ thiếu.

Những người mặc áo khoác đều gật đầu, giống như làm người hầu cho Hổ thiếu là một chuyện vô cùng vinh quang.

- Cái gì?

Mà khi bụi bặm tan hết, bọn họ lại phát hiện, dê quân đã ngã trên mặt đất, đầu đầy máu tươi, một cái sừng còn bị đánh bay, khiến cho một cái sừng khác có vẻ vô cùng cô đơn.

Chuyện này... dưới một đòn Dương Quân bạo phát ra tất cả chiến lực, ngược lại làm cho bản thân bị gãy một cái sừng?

Lăng Hàn thì sao?

Ách, tuy rằng lòng bàn tay quả thực chảy máu, lại đứng vững vàng, hình như không có dấu hiệu chống đỡ hết nổi ngã xuống.