Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3738: Dùng trí

Vừa nhìn, Lăng Hàn không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Lại có người liên hệ hắn, hỏi có hắn cần loại nguyên liệu thứ năm Bạch Chước Thạch.

Hắn đang muốn gửi tin tức cho đối phương, lại bất chợt cảm ứng được một sự khó chịu. Hắn lập tức quay đầu lại.

Một bóng người từ trong cửa sổ trượt vào. Lúc nhìn thấy được Lăng Hàn quay đầu lại, người kia không khỏi kinh ngạc, nói:

- Tiểu tử, phản ứng của ngươi càng lúc càng bén nhạy!

Trình lão đầu, lão nhân đã hạ độc Lăng Hàn.

Mà hai lần trước, lão nhân này cho Lăng Hàn một loại áp lực cường đại không thể chiến thắng. Nhưng thời gian lần thứ ba gặp lại, Lăng Hàn cuối cùng phát hiện, lão nhân này cũng có thể so sánh với Phòng Tử Bình.

Chính diện đối kháng, Lăng Hàn khẳng định không phải là đối thủ. Cho dù dùng tới phi kiếm, Lăng Hàn cũng cảm thấy phần thắng cực nhỏ.

Nhưng Trình lão đầu lại muốn chọn tới đây, vào lúc này, đó là chính hắn muốn chết.

Không vì gì khác, Lăng Hàn nắm giữ bí mật của vòng tròn, có thể vận chuyển ra trận pháp Minh Văn Cảnh, Cực Cốt Cảnh cũng không chịu được.

Dĩ nhiên, điều kiện trước tiên phải là Trình lão đầu sẽ giẫm vào cạm bẫy.

Lăng Hàn cười ha hả. Hắn biết phía sau lưng Trình lão đầu tất nhiên có một thế lực cực lớn, có thể dễ dàng phát động thú triều huỷ diệt một thành thị. Nhưng hiện tại hắn lại có thượng phương bảo kiếm của Trần Phong Viêm.

Mạnh mẽ giống như yêu chuột cũng không phải là kẻ địch, thế lực này lại tính là cái gì?

Hơn nữa, thế lực này tạo ra sát nghiệt như vậy, sau khi Trần Phong Viêm biết được nhất định sẽ phát động giận dữ lôi đình.

- Quá khen.

Lăng Hàn thản nhiên nói.

- Tiểu tử, đến lúc ngươi lập công rồi.

Trình lão đầu cười nói.

- Chủ thượng rất có hứng thú đối với năng lực đan đạo của ngươi, cho nên sai lão nhân dẫn ngươi trở lại. Sau này, ngươi lại luyện đan cho chủ thượng, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nói:

- Ta muốn giải dược Ly Hồn Đan.

- Ca ca ca, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực làm việc cho chủ thượng, tự nhiên sẽ cho ngươi giải dược.


Trình lão đầu nói.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Ta muốn bây giờ.

Trình lão đầu không khỏi nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, thoáng lộ ra một vẻ uy nghiêm đáng sợ, nói:

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ở trên cuộc so tài săn bắn thu được danh hiệu đứng đầu, liền có tư cách ở trước mặt lão phu tự cao tự đại sao?

- Tất cả đám người các ngươi mất trí, vì thu được huyết thần tinh, không tiếc lấy người nuôi nấng yêu thú. Ta chỉ giết chết một con súc sinh, các ngươi lại nhìn chằm chằm vào ta, còn ép ta ăn độc dược.

Lăng Hàn thản nhiên nói, nhưng giọng nói lại cực kỳ nghiêm túc.

- Hiện tại, còn muốn bảo ta bán mạng cho các ngươi?

Trình lão đầu đầu tiên là giật mình, sau đó nhếch miệng cười kỳ quái, nói:

- Tiểu tử, xương ngươi quả nhiên thật sự cứng. Thảo nào ngay cả Hồng Thiên Bộ cũng đắc tội! Chỉ có điều, ngày hôm nay lại không phải do ngươi làm chủ. Nếu như chủ thượng đã lên tiếng, dù thế nào lão nhân cũng phải đưa ngươi về.

Hắn hung hãn ra tay. Lấy tu vi ngũ cốt, hắn tin tưởng Lăng Hàn ngay cả một chiêu cũng không nhận được, căn bản sẽ không kinh động tới người nào.

Thân hình Lăng Hàn lùi về phía sau

Ầm. Hắn đã phá cửa sổ lao ra, Phi Toa Bộ triển khai. Hắn cũng nắm giữ tốc độ gấp hai lần vận tốc âm thanh.

- Sao?

Trình lão đầu sửng sốt. Hắn không nghĩ tới một Hoán Huyết Cảnh lại có thể phát huy ra tốc độ cao như vậy. Nhưng hắn không chậm trễ chút nào, lập tức đuổi theo về phía Lăng Hàn.

Hắn rất chắc chắn, bởi vì Lăng Hàn cũng không về phía dấu hiệu chạy về phía học viện, mà là xông về phía bên ngoài học viện. Mà đi ra ngoài, chính là một mảnh rừng rậm, còn có núi rừng mênh mông.

Ở nơi đó phát sinh chiến đấu, động tĩnh có lớn hơn nữa cũng rất khó khiến cho người khác chú ý. Huống gì chỉ cần để cho hắn có cơ hội xuất thủ, hắn bảo đảm một chiêu là có thể bắt được Lăng Hàn.

Vèo.

Tốc độ của hắn nhanh chóng.

Hai người một trước một sau, rất nhanh liền tiến vào trong rừng rậm.


- Tiểu tử, ngươi không trốn thoát được đâu. Vẫn ngoan ngoãn đi theo lão phu đi!

Trình lão đầu vừa đuổi vừa nói.

- Chủ nhân sau này lại là người sẽ khai sáng sự nghiệp lớn. Ngươi theo chủ nhân cũng sẽ không ủy khuất.

- Khai sáng sự nghiệp em gái ngươi. Người mất trí cũng xứng nói tới giành thiên hạ sao?

Lăng Hàn lãnh đạm thản nhiên nói.

Trình lão đầu cảm thấy kỳ quái. Lăng Hàn có chỗ dựa nào vậy. Hắn rõ ràng vẫn trúng Ly Hồn Đan độc, thế nào lại dám phản kháng?

Không có giải dược, tiểu tử này cũng chỉ có thể sống tạm hơn nửa năm, thế nào lại đột nhiên bạo phát?

Nhưng ý niệm này chỉ thoáng hiện qua ở trong đầu của hắn liền biến mất. Nếu như chủ thượng nói phải đưa Lăng Hàn về, vậy hắn không cần quan tâm tới những chuyện khác, cứ đưa Lăng Hàn là được.

- Tiểu tử, ngươi trốn không thoát đâu!

Lão đầu lãnh đạm thản nhiên nói. Hắn có chút tức giận. Lâu như vậy cũng không có thể bắt một Hoán Huyết Cảnh nho nhỏ, trên mặt không có ánh sáng.

- Lão vương bát!

Lăng Hàn vung tay lên.

Vèo.

Phi kiếm bắn ra.

- Chút tài mọn!

Trình lão đầu tiện tay vỗ một cái, phi kiếm nhất thời bị đánh bay.

Lăng Hàn lại ném ra một kiếm. Lần này, hắn dùng tới niệm lực, điên cuồng phát động. Phi kiếm thoáng cái lao tới với tốc độ gấp hơn bốn lần vận tốc âm thanh, giống như một đạo lưu quang, bắn về phía Trình lão đầu.

Trình lão đầu thấy Lăng Hàn lấy ra thanh tiểu kiếm thứ hai, tất nhiên tràn ngập xem thường. Ngươi lần đầu tiên đều thất bại, lần thứ hai dĩ nhiên càng không có khả năng thành công.

Chính là bởi vì thấy được Lăng Hàn không sử dụng ra chiêu gì, hắn tự nhiên tồn tại sự khinh thường. Nhưng sau khi một kiếm này của Lăng Hàn bay ra, hắn mới biết được mình sai vô cùng.

Mấu chốt là, hắn cũng đang lấy tốc độ gấp hai lần vận tốc âm thanh nhanh chóng đuổi theo về phía Lăng Hàn. Đây là khái niệm gì?

Tương đương với hắn ở dưới trạng thái bất động, phi kiếm lấy tốc độ gấp hơn sáu lần vận tốc âm thanh lao tới.

Hắn giật mình kinh ngạc, vội vàng đưa hai tay lên mặt bảo vệ, sau đó đầu nghiêng qua một bên, cố gắng hết sức né tránh.

Phụt.

Phi kiếm thâm nhập qua trong khe hở của hắn, đâm vào trên mặt hắn. Nhất thời máu tươi chảy dài.

Trình lão đầu vừa giận vừa sợ. Tuy rằng hắn đã che được chỗ yếu hại, nhưng một kiếm này lại đâm vào trên gò má của hắn, giống như một cọng cỏ xuyên qua hàm cá.

Một Hoán Huyết Cảnh lại có thể có thể kích phát thanh phi kiếm đến tốc độ như vậy?

Trong lòng hắn chấn động kinh ngạc. Lần đầu tiên hắn xuất hiện sự kiêng kỵ đối với một Hoán Huyết Cảnh. Nhưng phần nhiều lại là phẫn nộ. Đây là chuyện vô cùng nhục nhã.