Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3727: Lại chém một thú

- Trời ạ, hắn đột phá nhị biến!

Có người cuối cùng phát hiện ra.

- Cái gì? Gia hỏa này điên rồi sao, lại có thể đột phá ở chỗ này?

- Mạnh mẽ đi đột phá như vậy, đừng nói là hoàn cảnh của nơi này nguy hiểm, hắn lại làm sao có thể mang theo bảo quả sinh mạng. Không phải muốn chết sao?

- Gia hỏa này thực sự liều mạng. Nhìn đường hắn đi tới, rõ ràng là muốn lại đi tìm con yêu dê tam cốt kia.

- Vì có thể thắng, gia hỏa này ngay cả mạng cũng không có để ý tới.

- Ai, như vậy có ý nghĩa gì? Tổn thương tới căn cơ, còn có tương lai gì đáng nói sao?

- Dù sao cũng là người từ vùng sâu tới, vì lợi ích trước mắt, không để mắt đến đại cục. Thật ra cũng có thể lý giải được.

- Thôi đi, sau này cũng không cần quan tâm tới người này nữa. Đã không có tác dụng chậm nào đáng nói. Rất nhanh hắn sẽ bị những người khác vượt qua.

- Lại không cần nói hắn là Hồng Thiên Bộ thứ hai nữa. Căn bản không xứng!

Nói thì nói như vậy, nhưng bọn họ vẫn đang nhìn Lăng Hàn đi khiêu chiến con yêu dê kia.

- A, Lăng Hàn lại sử dụng ra pháp khí thần bí.

- Căn bản không nhìn thấy rõ. Chỉ có thể nhìn thấy được một luồng ánh sáng chợt hiện.

- Yêu dê bị bắn trúng điểm yếu hại.

- Lại trúng một cái.

- Trời ạ, con yêu dê kia ngã xuống.

Tất cả mọi người muốn ôm đầu kinh ngạc kêu lên. Ngươi này nhảy qua một cảnh giới nhỏ, liên quan tới giới hạn cao nhất đánh ngã Cực Cốt Cảnh cũng tăng lên một đường?

Làm sao có thể có chuyện như vậy?

Phải biết rằng Cực Cốt Cảnh nâng cao một cảnh giới nhỏ, loại chiến lực này nâng cao sao có thể giống như Hoán Huyết Cảnh nâng cao một bậc được?

Nhưng Lăng Hàn lại lật úp nhận thức của tất cả mọi người, sáng lập ra một kỳ tích.

- Không thể không nói, tương lai của tiểu tử này tuy rằng đã ảm đạm không ánh sáng. Nhưng hắn vẫn có thể nắm giữ chiến lực Cực Cốt Cảnh. Sau này thế nào cũng có thể tính là một nhân vật.


Có người dám cảm thán nói.

- A, ở Đế Đô, Cực Cốt Cảnh lại tính là cái gì?

Lập tức có người cười nhạo.

Chỉ là một hồi, điểm tích phân của Lăng Hàn lại phát sinh sự thay đổi, thoáng cái lại tăng thêm năm trăm điểm.

Bây giờ cách kỳ hạn ba ngày chỉ còn lại có gần nửa ngày. Tin tưởng người ở vị trí thứ hai bất luận có cố gắng thế nào cũng không thể thu được năm trăm điểm tích phân, cho nên, đại cục đã định.

Bên kia, Lăng Hàn cũng bắt đầu thu thập tàn cục.

Hắn vừa đột phá, thể lực cũng mở ra giới hạn cao nhất. Hắn đang cần loại thịt năng lượng cao lượng tới bồi bổ.

Nướng toàn con dê!

Đầu của con yêu dê này rất lớn, có thể so sánh với con mãnh hổ. Nướng lên rất tốn thời gian, khiến cho Lăng Hàn không khỏi hoài niệm. Thời điểm hắn còn đang ở thế giới Nguyên, tiện tay ấn một cái là có thể sôi trào lên thần diễm, nướng cả con dê này chỉ là chuyện dễ dàng.

Hơn hai giờ sau, cuối cùng mới nướng chín chín con yêu dê này, mùi thơm tản ra bốn phía.

Ngón tay Lăng Hàn hoạt động rất nhanh, lập tức bắt đầu ăn như hổ đói.

Hiện tại hắn ăn uống nhiều đến mức kinh người. Sau khi điên cuồng ăn nửa giờ, con yêu dê này chỉ còn lại gần một nửa.

Sau khi tìm một góc chết của quản chế, Lăng Hàn thu số lượng thịt dê còn lại vào, sau đó bắt đầu chạy trở về.

Hắn nhất định là người đứng đầu, cho nên tất nhiên có thể đi trở về.

Chỉ có điều, thời điểm đi tới nửa đường, vừa vặn mặt trời mới lên, hắn tự nhiên ngừng lại, tiến vào tu luyện.

Hắn cũng không phun ra nuốt vào được một tia tử khí nào. Xem ra chỉ là ở dã ngoại, trong núi tu luyện còn không tính, còn phải đi tới nơi đặc biệt.

Sau nửa giờ, hắn tiếp tục ra đi.

Vẫn chưa ra khỏi bãi săn bắn, kỳ hạn ba ngày đã đến. Quang não phát ra thông báo, báo cho biết tất cả mọi người, cuộc săn bắn đã kết thúc. Bảng điểm tích phân xác định đã phong tỏa. Lại tiến hành săn giết nữa cũng không thể thu được điểm nâng cao.

Lăng Hàn một đường đi tới, lục tục thấy được một số người, đều đang xuất phát về phía lối ra.

- Lăng Hàn!

Hiên Viên Định Quốc nhảy qua, đánh vào ngực của Lăng Hàn đánh một cái, nói.


- Tiểu tử nhà ngươi thật đúng là thâm tàng bất lộ, giữ yên lặng lại lẻn đến vị trí đầu tiên.

Lăng Hàn mỉm cười:

- Vận khí.

- Vận khí cái đầu ngươi. Giết chết ba con yêu thú Cực Cốt Cảnh cũng gọi là vận khí?

Hiên Viên Định Quốc nôn mửa.

- Trong tay ta tuy rằng cũng có pháp khí, nhưng nhiều lắm chính là địch nổi nhất cốt. Muốn áp chế cũng khó khăn, huống gì là giết.

- Nỗ lực lên, cố gắng lên.

Lăng Hàn vỗ vào vai của đối phương.

- Ngươi đây là đang trắng trợn đắc ý!

Hiên Viên Định Quốc vạch trần nói. Chỉ có điều, hắn cũng không có quá nhiều đố kị.

Tuy rằng không có cơ hội nhận được Thánh Hoàng tự mình chỉ điểm võ kỹ, nhưng lão tử của hắn dù gì cũng là cường giả Minh Văn Cảnh, đủ để chỉ điểm hắn đến Cực Cốt Cảnh. Ngược lại, kết giao tình cùng với loại yêu nghiệt như Lăng Hàn, sau này lại có khả năng mang tới cho hắn giúp đỡ vô cùng lớn.

Có lẽ sẽ khiến cho hắn ở Hiên Viên gia có thể trổ hết tài năng.

Hai người sóng vai đi. Khi bọn họ đi tới quảng trường, chỉ thấy có một phần ba người đã trở về. Mà ở trên đài cao, Thánh Hoàng Trần Phong Viêm, Hồng thái sư, nghị sự trưởng Dương Bách từ lâu đã đi qua chờ ở nơi đó.

Mọi người tiến vào quảng trường, đàng hoàng đứng yên, chờ đợi Trần Phong Viêm tự mình tuyên bố kết quả của cuộc so tài.

Lại hơn nửa canh giờ qua đi, Trần Phong Viêm đứng lên, nói:

- Trẫm tuyên bố, cuộc so tài săn bắn lần này danh hiệu đứng đầu là... Lăng Hàn!

Kết quả này mặc dù mọi người đã sớm biết, nhưng nghe thấy Trần Phong Viêm chính miệng nói ra, trong lòng tất cả mọi người vẫn run lên.

Hồng thái sư, Dương Bách vỗ tay trước.

Ngay cả hai người bọn họ cũng vỗ tay, ai dám không theo cùng?

Nhất thời, trên quảng trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Thánh Hoàng tự mình tuyên bố, Hồng thái sư, nghị sự trưởng đi đầu vỗ tay, đây là chuyện kích động lòng người tới mức nào?

Không ít người đều đang thầm nói, sang năm mình nhất định phải cố gắng, cũng trở thành nhân vật phong quang giống như Lăng Hàn.

Trần Phong Viêm đưa tay ép xuống, ra hiệu mọi người dừng vỗ tay, nói:

- Trẫm rất vui mừng, các ngươi..

Hắn vừa mới mở đầu một đầu, lại thoáng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phía tây.

Mọi người mờ mịt không giải thích được. Thánh Hoàng làm vậy là thế nào?

Bọn họ cũng không tự chủ được theo nhìn sang. Nhưng bầu trời phía tây lại là một mảnh quang đãng, không một đám mây đen, cũng không có một con chim nào bay.

Thánh Hoàng bệ hạ đang nhìn cái gì?