Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3706: Khổ Cốt Bì

Hắn chẳng lẽ còn không ưu tú sao?

Hay nói, có người cố ý làm mấy chuyện xấu, tước đoạt tư cách của hắn?

- Ta giúp ngươi đi điều tra một chút.

Hiên Viên Định Quốc lập tức nói. Hắn lại vô cùng coi trọng đồng bạn hợp tác này. Sau này nếu như hắn muốn thu được thành tựu lớn, tuyệt đối không thiếu được sự hỗ trợ của Lăng Hàn.

Một đan sư ưu tú, đó chính là giúp mạnh nhất trợ trên đời!

Hắn vội vàng rời đi. Lăng Hàn nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, liền bắt đầu luyện đan dược.

Sau khi luyện hai lò, ở trên quang não, hắn đột nhiên nhận được một tin tức. Vừa nhìn, đó là một người bán ra “Khổ Cốt Bì".

Đây là một trong tám loại nguyên liệu cần để điều chế giải dược Ly Hồn Đan.

Lăng Hàn hỏi giá cả một chút, đối phương mở miệng bốn trăm vạn.

Quá đắt, thậm chí không đáng. Bởi vì Khổ Cốt Bì tuy rằng khó có được, nhưng cũng không tác dụng quá lớn.

Lăng Hàn lại không để ý. Thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền.

Hắn cùng với đối phương hẹn xong thời gian. Bởi vì đối phương đã ở Đế Đô, bọn họ quyết định chiều nay liền bắt đầu giao dịch.

Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi Lăng Hàn ăn cơm xong, liền dẫn con heo nhỏ háo sắc cùng đi.

Hắn phải làm tốt chuẩn bị nếu chẳng may xảy ra. Nếu chẳng may người kia là đào một cái hố hãm hại hắn thì sao?

Heo háo sắc mặc dù không có chiến lực gì, nhưng phòng ngự lại đạt tiêu chuẩn, có thể ngăn cản thương tích cho hắn.

Heo háo sắc đương nhiên sẽ không biết suy nghĩ của hắn, bằng không nhất định sẽ nổi giận. Chỉ có điều, cho dù nó nổi giận cũng vô nghĩa. Nó chống lại được Lăng Hàn sao?

Lăng Hàn ngồi xe, đi tới địa điểm hai người giao hẹn.

Hắn vì sao để ý như vậy? Bởi vì đối phương chỉ đồng ý để cho hắn quyết định thời gian, nhưng địa điểm nhất định phải do đối phương tới quyết định. Điều này liền có chút không ổn.

Ngoại trừ heo háo sắc ra, Lăng Hàn còn có bốn mảnh lá cây Dưỡng Binh, còn có Dưỡng Nguyên hồ lô, khiến cho hắn có đầy đủ yên tâm đi chuyến này.

Sau hơn nửa canh giờ, hắn đi tới nơi.

Ở đây rất chênh lệch. Công trình kiến trúc đều vô cùng thấp bé, đổ nát. Người trên đường đi mặc cũng vô cùng keo kiệt, cho Lăng Hàn cảm giác đầu tiên, đây là một xóm nghèo.

- Người trẻ tuổi, ngươi thật sự muốn xuống xe ở chỗ này sao?


Người tài xế hỏi.

- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi. Ở đây rất hỗn loạn, thường xuyên phát sinh sự kiện ăn cắp, cướp đoạt thậm chí giết người.

Lăng Hàn cười:

- Không có việc gì, ta có thể tự bảo vệ mình. Cám ơn đại thúc.

Hắn sử dụng quang não chuyển tiền sang, sau đó đã đi xuống xe.

Tài xế lắc đầu, vội vàng lái xe rời đi. Ở chỗ này thêm một hồi cũng là chuyện nguy hiểm.

Lăng Hàn mang theo con heo nhỏ háo sắc, đi nhanh tới. Đây là hắn lần đầu tiên tới, tất nhiên xa lạ. Hắn cần tìm kiếm một chút.

Cách ăn mặc của hắn không phù hợp, đưa tới rất nhiều người chú ý. Chỉ có điều, ánh mắt phần lớn mọi người đều chăm chú nhìn vào trên người của con heo nhỏ háo sắc. Ai cũng chớp động ánh sáng lúc đói quá nhìn thấy được thức ăn.

- Éc éc!

Con heo nhỏ háo sắc giận dữ. Các ngươi lại dám xem heo đại gia trở thành thức ăn. Chán sống rồi sao?

Sau khi Lăng Hàn tìm một hồi, cuối cùng tìm được nơi đã giao hẹn. Ở cửa có một gốc cây bạch dương khổng lồ, tán cây rộng chừng mười trượng.

Hắn đi tới cửa, gõ một cái. Tất nhanh, cửa lớn mở ra một khe, lộ ra một cái đầu. Đầu tiên người này lấm lét nhìn sang trái nhìn sáng phải một chút, sau đó mới nhìn về phía Lăng Hàn nói:

- Ngươi chính là Hàn Lâm?

Đây là tên Lăng Hàn sử dụng ở trên mạng.

Lăng Hàn gật đầu, nói:

- Phải.

- Vào đi.

Người kia rụt đầu trở lại, sau đó mở cửa lớn ra, để cho Lăng Hàn đi vào.

- A, khách khí như vậy. Còn mang theo một con lợn sữa nhỏ tới.

Người kia nhìn lướt qua, không khỏi liếm môi một cái, có chút thèm nhỏ dãi.

Đây là xóm nghèo, sống sót đã không dễ dàng, huống gì còn muốn ăn thịt, huống gì còn là một con nhỏ lợn sữa... Nhà ai nguyện ý lấy con heo nhỏ như vậy ra ăn, nhất định phải nuôi lớn.


Con heo nhỏ háo sắc nhất thời trừng mắt. Các ngươi mỗi người đều ba đời chưa ăn thịt bao giờ sao? Vừa rồi những người đó nhìn chằm chằm vào nó, thì cũng thôi. Nhưng hiện tại gia hỏa này lại còn dám nói ra?

Vèo.

Ta nhảy!

Con heo béo này giãy dụa từ trong lòng Lăng Hàn nhảy ra, vút một cái, rơi xuống trên mặt đất, ra sức chạy đến bên chân của người kia, sau đó mở miệng cắn.

- Hắc hắc, chúng ta còn không có ăn nó, nó đã cắn trước.

Người kia cười nói. Heo háo sắc phòng ngự vô địch, nhưng lực chiến đấu lại chỉ là cặn bã, cắn hoàn toàn không có một chút đau đớn nào.

Hắn đưa tay đi bắt lấy:

- Ta lập tức đưa đi phòng bếp, rửa sạch, bắc nồi!

Con heo nhỏ háo sắc càng tức giận hơn.

Cắn, khốn kiếp ta dùng sức cắn.

Lăng Hàn cười ha ha một tiếng, đưa tay cướp con heo nhỏ háo sắc qua, nói:

- Trước nói chuyện làm ăn đã.

Người kia liếc mắt nhìn Lăng Hàn, lộ ra vẻ không vui, lại ép xuống, gật đầu:

- Được.

Sau khi vào cửa là một sân nhỏ. Sau khi đi qua sân, chính là đại đường.

Đại đường này cũng đổ nát, ngay cả nóc nhà cũng bị dột. Nếu như mưa xuống, nhất định sẽ có nước mưa rơi vào bên trong nhà.

Gia cụ trong phòng vô cùng đơn giản. Chính là một cái bàn bát tiên còn có bốn cái ghế. Một nam tử chừng bốn mươi tuổi đang ngồi ở phía sau chiếc bàn vuông, chân trần, một cái chân khác lại gác lên trên một cái ghế khác.

Dáng vẻ rất côn đồ.

Lăng Hàn nhìn về phía tên nam tử này, nói:

- Lang Thất?

- Tiền mang tới chưa?

Nam tử trung niên này không đáp hỏi ngược.

Lăng Hàn đặt cái túi trên lưng xuống. Trong đó đều là hạt ngọc. Đối phương đã nói rõ ràng, chỉ tiếp nhận hạt ngọc trực tiếp tiến hành giao dịch.

Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Lăng Hàn không tin được đối phương. Không hoàn thành giao dịch ở trên bình đài, đây rõ ràng là không muốn để lại ghi chép.

Lăng Hàn đồng ý tới, là vì đối phương chụp một tấm ảnh của Khổ Cốt Bì, bên cạnh còn có nhật báo Đế Đô mới phát hành hôm qua. Cho nên, đối phương có Khổ Cốt Bì là thật, nhưng khả năng muốn giết người cướp của cũng vô cùng lớn.

- Khổ Cốt Bì?

Lăng Hàn hỏi hắn.

Nam tử trung niên nhìn Lăng Hàn một chút, từ trong túi móc ra một thứ màu đen, sử dụng túi vải bọc ngoài, sau đó để lên bàn.

Người dẫn Lăng Hàn vào cửa đã bắt đầu kiểm tra lại hạt ngọc. Lăng Hàn lại nhận miếng vải đen qua. Sau khi mở ra, chỉ thấy bên trong có một khối giống như là xương, nhưng đường vân lại giống như là da heo. Ngửi một chút, còn có một vị đắng.