Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3617: Cường giả phân ra (1)

- Mọi người, thật ngại quá. Vừa rồi mải suy nghĩ, cho nên có chút thất thần.

Hắn nhìn về bốn phía xung quanh mỉm cười, nói.

Trong lòng tất cả mọi người không nhịn được thầm nôn mửa, ngươi thế nào không suy nghĩ tới tẩu hỏa nhập ma, trực tiếp chết đi?

Đây là trắng trợn giễu cợt.

Lăng Hàn nhìn về phía Hồ Cầu, thản nhiên nói:

- Lặp lại những lời ngươi mới vừa nói một lần nữa.

Toàn thân Hồ Cầu run rẩy, hắn làm sao dám?

Muốn chết sao?

- Nói!

Âm thanh của Lăng Hàn tăng cao thêm một đoạn.

Thân thể Hồ Cầu run lên, vội vàng nói:

- Hồ gia là Vương bát đản. Từ trên xuống dưới đều là súc sinh. Già chính là lão súc sinh, nhỏ chính là tiểu súc sinh...

Nhất thời, Hồ gia người người biến sắc, hận không thể giết chết Hồ Cầu.

Ngươi cũng quá không có cốt khí. Chỉ vì một người mà kinh sợ đến mức như vậy. Thật uổng công làm người của Hồ gia!

- Ngươi đáng chết sao?

Lăng Hàn cắt ngang lời của Hồ Cầu. Ngay cả hắn cũng cảm thấy khó nghe. Làm sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy?

- Đáng chết. Ta đáng chết.

Hồ Cầu liền vội vàng gật đầu không dừng.

Nếu như hắn biết Lăng Hàn lợi hại như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không dám đánh chủ ý vào Hoán Tuyết.

- Vậy ngươi đi chết ngay đi.

Lăng Hàn gật đầu.

A?

Hồ Cầu há hốc miệng. Kịch bản không phải là như vậy. Ta cũng đã bán sức cầu xin tha thứ như vậy, thậm chí mắng tất cả mọi người trong gia tộc của chính mình một lượt, ngươi thế nào còn không thả cho ta một con đường sống?


- Nếu có kiếp sau nói, phải làm người tốt.

Lăng Hàn thản nhiên nói, sau đó một quyền đánh ra.

Ầm.

Nhất thời toàn thân Hồ Cầu đều phun ra một đám huyết vụ, bị chết tới không thể chết lại.

Mà càng quỷ dị hơn, ở ngực của Hồ Cầu, cũng chính là điểm nhận lực, hoàn toàn lún xuống. Không phải là loại xương gẫy, mà giống như là căn bản không có xương.

Quả nhiên là như thế!

Lăng Hàn gật đầu.

Giết người!

Trong đại đường, hoàn toàn yên tĩnh.

Tuy rằng vừa rồi biểu hiện của Hồ Cầu thật khiến người ta không chịu nổi, ở dưới sự uy hiếp của Lăng Hàn đã phản bội, mắng trên dưới Hồ gia một lượt, nhưng việc nào ra việc ấy. Hắn bao giờ cũng là con cháu của Hồ gia. Hiện tại lại hắn ở trong gia tộc bị người ngoài giết chết.

Trong lòng ai có thể không có chút ưu tư?

Nhà chắc hẳn là bến cảng an toàn nhất. Nhưng còn bây giờ thì sao?

Còn nữa, gia hỏa đáng chết này, rõ ràng tùy ý một quyền là có thể ghết chết Hồ Cầu, nhưng hết lần này tới lần khác dùng tới lực trùng điệp, đánh Hồ Cầu cũng biến thành cặn bã. Đây là đang cố ý thị uy cho bọn họ nhìn sao?

Thật đáng ghét!

Đây là Hồ gia. Hồ gia của Hổ Cứ Thành. Hồ gia, một trong sáu tiểu hào môn.

Không có người nào nói chuyện. Hai mắt Lăng Hàn cũng khép hờ, đầu đang nhanh chóng vận chuyển.

Một quyền kia của hắn, trực tiếp chấn động tới mức xương, nội tạng của Hồ Cầu đều nát bấy. Bình thường một quyền công kích, cho dù trùng điệp hai mươi trọng lực cũng không có khả năng có hiệu quả như vậy.

Trừ khi lực lượng vượt quá hiện tại gấp mấy lần, mới có khả năng đạt được hiệu quả như thế.

Giết một Hồ Cầu nho nhỏ, vì sao hắn cần phải dùng tới lực lượng lớn như vậy, còn dùng tới trùng điệp lực?

Đây chính là hắn muốn nghiệm chứng đoán rằng.

Một đòn như vậy làm sao có thể nắm giữ uy lực đáng sợ như vậy?

Đó là bởi vì từng đợt lực lượng đánh tới, hình thành tần suất riêng nào đó, khiến cho lực phá hoại đạt tới cực hạn.

Tại sao phải như vậy?


Lăng Hàn nghĩ đến ví dụ rất đơn giản. Đó chính là đu dây.

Nếu như tùy ý đẩy, xích đu sẽ vẫn lắc lư, nhưng sẽ không lật ngược. Mà nếu quả thật tìm được một loại tần suất đẩy qua, vậy xích đu lại có khả năng lật ngược, rơi xuống. Thậm chí, lực lượng cần dùng đến ngược lại cũng không cần quá lớn.

Còn nữa, cầu lớn kiên cố, có thể chịu đựng được trọng lượng cực lớn. Cho dù từng hàng xe đi lên cũng không có vấn đề. Nhưng chỉ cần hơn trăm người lấy nhịp bước chân cố định chạy ở trên cầu lớn về thủ đô, lại có khả năng khiến cho cầu lớn bị sập.

Một đòn vừa rồi củ Lăng Hàn cũng chưa dùng tới toàn lực, cho dù trùng điệp mười trọng lực, theo lý nhiều lắm cũng chỉ đánh gãy xương Hồ Cầu.

Nhưng bởi vì hắn nắm bắt được tần suất cố định này, mới đánh cho xương của Hồ Cầu đều nát bấy.

- Nắm giữ loại tần suất này, ta có thể lấy yếu đọ sức với mạnh mẽ.

- Chỉ có điều, đây nhất định cũng có cực hạn. Mấu chốt là, cực hạn ở nơi nào.

Lăng Hàn từ Thiên Liên Sơn trở về vẫn đang suy nghĩ vấn đề này. Hiện tại, hắn cuối cùng đã trở nên thông suốt.

- Được! Được! Được!

Hồ Vinh Hải nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.

- Từ giờ khắc này, Hồ gia cùng ngươi không chết không dừng. Cho dù là Thiên Vương lão tử tới cũng không thể nào cứu được ngươi!

Lăng Hàn cười ha hả:

- Ngươi cũng không phải là Thiên Vương lão tử, làm sao biết được, có cứu được ta hay không? Hơn nữa, Hồ gia lại có mạnh như vậy sao?

- Người trẻ tuổi, ngươi quá cuồng vọng!

Hồ Vinh Hải uy nghiêm đáng sợ nói.

Lăng Hàn nhìn đối phương, lắc đầu:

- gươi hình như quên mất cánh tay của mình là gẫy thế nào?

Những lời này chọt trúng chỗ đau của Hồ Vinh Hải. Hắn chính là bị oan, còn không có phát huy ra thực lực cường đại nhất của mình đã bị Lăng Hàn đánh cho tàn phế. Điều này làm cho hắn vừa nghĩ tới đã muốn thổ huyết.

- Ngày hôm nay máu của ngươi nhất định phải chảy ra ở nơi đây!

Hắn thốt ra lời uy hiếp.

- A, muốn giết binh sĩ của ta, không hỏi trước xem Liên Tuyết Dung ta có đồng ý hay không?

Giọng điệu lãnh đạm thản nhiên lại dễ nghe vang lên. Liên Tuyết Dung từ bên ngoài đi vào. Nàng vẫn trang phục bằng da màu đen, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ dáng nóng bỏng của nàng.

Nhìn thấy nàng, không ít người đều ngầm nuốt nước miếng.

Trong Hổ Cứ Thànhg, đóa hoa hồng gợi cảm có gai này khiến cho không ít người chú ý. Nhưng Liên Tuyết Dung chẳng những là Hoán Huyết tam biến, còn là kỳ chủ của Huyền Thanh Kỳ. Vậy ai dám mạnh mẽ ép một vị tướng lĩnh đế quốc, còn không sợ bị chém đầu sao?

- Hóa ra là Liên kỳ chủ, không tiếp đón từ xa.

Hồ Vinh Hải ngoài cười nhưng trong không cười. Ban đầu hắn muốn giơ tay ra, lại phát hiện hai cánh tay mình đã gãy, biểu tình trên mặt tất nhiên càng thêm hung ác độc địa.

- Nàng tới thật đúng lúc!

Hắn gật đầu.

- Thủ hạ binh sĩ này của nàng cứng rắn xông vào Hồ phủ cả ta, ngang nhiên giết người. Vẫn mong Liên kỳ chủ bắt hắn, giao lại cho Hồ gia ta tới xử trí.

- Liên kỳ chủ lại là thủ lĩnh của Huyền Thanh Kỳ. Huyền Thanh Kỳ không phải là tuân thủ pháo luật, bảo vệ công dân chúng ta sao?

Có người của Hồ gia giọng điệu không tốt, nói.