Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3609: Con heo cổ quái

- Heo béo, ngươi đối nơi này vẫn rất quen thuộc đi!

Lăng Hàn nói. Nếu để cho hắn và Hoán Tuyết tìm kiếm, lấy gốc cây sâm già này sinh trưởng ở nơi hẻo lánh như vậy, không hai ba tháng đừng hòng mơ tưởng có thể phát hiện ra được.

Thật là nhìn không ra. Con heo háo sắc này mới đi được vài bước đã lười biếng nằm rạp trên mặt đất, lại còn hiểu rõ đối với nơi này như thế?

- Sau đó, gọi ngươi là heo tìm bảo.

Lăng Hàn cười nói.

Con heo nhỏ màu hồng lộ ra vẻ cười giễu cợt. Đối với cái danh hiệu này, nó có vẻ cực kỳ xem thường.

- Vậy ngươi tên gì?

Lăng Hàn hỏi.

Con heo nhỏ màu hồng quay đầu đi, phát ra tiếng éc éc, có vẻ hết sức cao ngạo.

Còn rất biết sĩ diện.

- Vậy thôi được. Vẫn là gọi ngươi là heo háo sắc, heo lười biếng là được.

Lăng Hàn buông tha dự định đặt tên cho con heo này.

Ở dưới lời lẽ ôn nhu của Hoán Tuyết, con heo nhỏ màu hồng lại chỉ điểm phương hướng vị trí. Nhưng lần này, nó dẫn hai người đi về phía đỉnh Đại Thanh Sơn.

Sau khi đi qua giữa sườn núi, Lăng Hàn lại nhăn mày nhíu mặt.

Có áp lực đáng sợ bao phủ, khiến cho tâm linh hắn chấn g động. Hoán Tuyết càng không chịu nổi, toàn thân có mồ hôi lạnh chảy ròng, không ngừng run rẩy.

Đúng lúc này, ở cổ Lăng Hàn đột nhiên có ánh sáng màu tím chớp động. Nhất thời, áp lực này giảm bớt đi rất nhiều.

A, lại là cái vòng màu tím này.

Lý Trường Đan này thật đúng là có số mệnh kinh người, lấy được một bảo bối dạng này. Nhưng số mệnh của đối phương gặp phải hắn, vận tốt hiển nhiên liền dừng lại. Nếu không cũng sẽ không chết ở trong tay của hắn.

Lăng Hàn gãi gãi đầu. Hắn đồng thời gồm hai thuộc tính siêu cấp may mắn và siêu cấp xui xẻo. Bị người chọc tới đây tuyệt đối là do thuộc tính xui xẻo phát huy tác dụng.

- Hoán Tuyết, không nên đi nữa.

Hắn nói. Tiểu thị nữ căn bản không chống đỡ nổi áp lực như vậy.

Hoán Tuyết theo lời dừng lại. Nàng quả thực không đi được. Nàng có thể kiên trì đến bây giờ, cũng là bởi vì có Lăng Hàn ở bên cạnh. Điều này hóa thành một niềm tin mãnh liệt.

Con heo nhỏ màu hồng lại nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn. Chính xác là cổ hắn.


Vèo.

Nó liền nhào tới Lăng Hàn.

Chỉ là... Nó hiển nhiên đánh giá cao năng lực nhảy của mình. Mới nhào qua được một nửa khoảng cách, nó lại từ trên không trung ngã rơi xuống.

- Éc éc.

Nó phát ra tiếng kêu giống như bị chọc tiết, lại không có cách nào ngăn cản số phận nó nặng nề ngã trên mặt đất.

Hoán Tuyết đã mềm chân, căn bản không có khả năng ra tay. Lăng Hàn lại làm sao có thể đúng lúc đỡ lấy con heo nhỏ lười biếng này. Bị một con heo háo sắc nhào tới, hắn buồn nôn cũng buồn nôn chết được, làm sao có thể đi đỡ?

Bộp.

Con heo nhỏ màu hồng ngã trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

- Heo con!

Hoán Tuyết vội vàng gọi.

- Yên tâm, chết không được.

Lăng Hàn cười nói. Gia hỏa kia ngay cả quyền lực của hắn cũng có thể nhận, làm sao có thể bị ngã thương chết được?

Nhưng con heo này lại có thể không có nhúc nhích chút nào.

- Không nên giả vờ đáng thương. Mau dậy làm chính sự.

Lăng Hàn dùng chân đẩy đẩy người nó.

- Phù! Phù! Phù!

Vừa lật thân nói lên, lại phát hiện con heo béo này thì ra đang ngủ, phát ra tiếng ngáy.

Ngã một cái cũng có thể ngủ?

Ngươi nha, đúng là heo mà!

Ách, nó đúng là heo.

Chỉ có điều, bị Lăng Hàn đẩy một cái như thế, con heo nhỏ màu hồng cũng tỉnh lại. Nó lại nhìn chằm chằm vào... cổ Lăng Hàn, mắt heo phát sáng.

- Thế nào, mơ ước bảo bối của ta sao?

Lăng Hàn cười nói. Hắn còn muốn lấy cái vòng màu tím xuống. Hắn cũng rất tò mò về lai lịch của thứ đồ chơi này.


Con heo nhỏ màu hồng lại gần nhìn. Nó còn dùng mũi ngửi một cái, sau đó làm một động tác khiến cho Lăng Hàn phát điên.

Nó hướng về phía cái vòng màu tím, ra sức phun nước bọt lên.

Dựa vào!

Lăng Hàn vội vàng thu hồi chiếc vòng lại:

- Heo béo, có tin ta đánh ngươi thành lợn chết hay không?

Con heo nhỏ màu hồng nhất thời lộ ra vẻ khinh thường, bộ dạng heo đại gia căn bản không sợ ngươi.

Hình như ở trong mắt con heo này, chiếc vòng màu tím cũng không thể xem như là bảo vật gì. Cho nên, nó chỉ là tò mò nhìn một chút, sau đó lại... ghét bỏ phun nước bọt lên.

Con heo này, tuyệt đối cổ quái.

- Hoán Tuyết, nàng chờ ở đây. Ta mang theo con heo béo này đi tiếp.

Lăng Hàn nói.

Con heo nhỏ màu hồng vừa nghe, lập tức mở hai tay, hai chân ra bám ở trên đùi của Hoán Tuyết, rõ ràng không tính đi cùng Lăng Hàn.

Đây là ghét bỏ.

Lăng Hàn làm sao có thể quan tâm tới nó. Hắn cứng rắn kéo con heo nhỏ màu hồng xuống.

Con heo có năng lực chịu đựng đánh rất giỏi, nhưng lực lượng lại cực yếu, làm sao địch nổi Lăng Hàn, khiến cho nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Lăng Hàn mang theo con heo nhỏ màu hồng tiếp tục đi về phía trên núi đi. Chiếc vòng màu tím ở cổ phát ra ánh sáng, đối kháng với áp lực ở ngọn núi này. Nhưng cho dù là như vậy, càng đi lên trên núi, áp lực này lại càng đáng sợ. Rất nhanh Lăng Hàn cũng bắt đầu chảy mồ hôi.

Rắc rắc rắc.

Khớp xương của hắn cũng phát ra tiếng động đáng sợ. Đây chắc hẳn không phải là trận pháp gì. Đây là khí tức cường giả lưu lại, không có tồn tại biện pháp nào phá giải. Bản thân ngươi mạnh mẽ, là có thể địch nổi hoặc là không để ý tới áp lực như vậy. Nếu không đủ mạnh, vậy cũng chỉ có thể nằm xuống.

Trái lại con heo nhỏ màu hồng giống như không có vấn đề gì. Hình như nó có thể miễn dịch áp lực như vậy.

Con heo béo này thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lăng Hàn một chút, trong ánh mắt tràn ngập sự cười nhạo và khinh bỉ.

- Một ngày nào đó, sẽ biến ngươi thành heo quay!

Lăng Hàn nói.

- Éc éc éc éc!

Con heo nhỏ màu hồng trả lời lại một cách mỉa mai, tuy rằng nó kêu tới kêu lui cũng chỉ sẽ kêu được như vậy.

- Mặc kệ ngươi.

Lăng Hàn mang theo con heo nhỏ màu hồng tiếp tục đi tới. Áp lực kinh khủng càng lúc càng lớn mạnh. Tốc độ của hắn cũng càng lúc càng chậm. Tiếng khớp xương kêu lên giống như vỏ đậu vỡ.

A!

Lăng Hàn kinh ngạc. Bởi vì ở phía trước hắn lại có thể xuất hiện một loạt bậc thang. Hơn nữa còn sử dụng loại đá ngọc thượng hạng làm ra, tản ra ánh sáng nhu hòa.

Dưới chân núi này không có bậc thang, ngược lại là từ giữa sườn núi đi lên mới có?

Dù nói thế nào cũng không thông.

Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn lên phía trước, mơ hồ lại thấy phía trước có vài đường nét của các kiến trúc, nhưng cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.

Đó là kiến trúc do văn minh đời trước lưu lại sao?