Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3605: Ra tay giúp đỡ

- Buổi tối mỗi ngày dược lực phát tác, đều sẽ có một loại đau đớn giống như cắt tim vậy. Thật đúng là khó chịu.

Lăng Hàn bắt tay vào chuẩn bị điều chế. Nhưng cho dù khố phòng của hiệp hội Đan Sư có mở rộng cửa đối với hắn, cũng không có gom đủ tất cả nguyên liệu hắn cần.

- Tổng cộng thiếu tám loại, hoặc là vô cùng trân quý, có tiền cũng không bán, hoặc là rất khó lấy được, vừa không có công dụng quá lớn, so sánh với giá cả quá cao, không có người hái thuốc nào nguyện ý đi tới hiểm địa ngắt lấy.

- Không thể làm gì khác hơn là mình tới.

- Cách ta gần nhất... Ừ, trong Đại Thanh Sơn có khả năng có Cửu Viêm Thảo.

Cửu Viêm Thảo chính là thứ hắn thiếu.

- Cách kỳ hạn nửa tháng mà tiểu lão đầu nói tới còn có tám ngày nữa. Ta có thể đi tới Đại Thanh Sơn xem thử trước.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, quyết định đi Đại Thanh Sơn.

Bởi vì tiểu đội thứ bảy người thì chết, kẻ lại bị thương, thành viên còn lại không có phân phối, cho nên tạm thời cũng sẽ không nhận nhiệm vụ gì. Toàn thể đều đang nghỉ phép. Vì vậy Lăng Hàn vẫn tương đối rảnh rỗi.

Hắn cũng quyết định, bất kể nguy cơ của Hổ Cứ Thành lần này là cái gì, chờ sau khi nó qua đi, hắn lại từ chức phó đội trưởng, chuyên tâm tu luyện.

Suy nghĩ một chút, Lăng Hàn quyết định mang theo Hoán Tuyết. Nói không chừng Hồ Cầu vẫn chưa từ bỏ ý định. Tiểu thị nữ tuy rằng cứ ở bên trong hiệp hội Đan Sư rất an toàn, nhưng cũng không thể luôn ở nơi đó không ra khỏi cửa.

Bởi vậy hắn đơn giản, dẫn theo Hoán Tuyết đi dạo một chút.

Lăng Hàn bảo Hoán Tuyết chuẩn bị một chút, sau đó liền nhìn thấy được tiểu thị nữ cõng một bọc hành lý cực lớn, giống như tên trộm nhỏ thắng lợi trở về.

Trước đây... Mình cũng là hình tượng này.

Lăng Hàn không khỏi thầm mắng nhiếc trong lòng. Hắn cũng cảm thấy xấu hổ.

Hai người xuất phát. Sau khi ra khỏi thành, bọn họ lại đi về phía đông.

Đại Thanh Sơn cách Hổ Cứ Thành rất gần. Tính khoảng cách lại gần hai trăm dặm. Nhưng đoạn đường này lại thật sự đặc biệt không dễ đi, quá mức gồ ghề. Còn thường xuyên có sông lớn xuất hiện, căn bản không có khả năng lái xe đi.

Thật may, đó là Hoán Tuyết cũng đạt tới mười mạch, cõng một bọc hành lý cực lớn vẫn còn dễ dàng.

Mấy giờ sau, bọn họ đến Đại Thanh Sơn.

Đại Thanh Sơn nguyên thủy, quê mùa. Nhưng ở đây cũng không có yêu thú cường đại. Bởi vì bốn đại kỳ sẽ thường xuyên tới càn quét một chút. Cơ bản không có khả năng có tồn tại yêu thú ngoài mười mạch. Dĩ nhiên, trong Đại Thanh Sơn cũng có nơi cực kỳ nguy hiểm. Ngay cả Cực Cốt Cảnh cũng chắc chắn sẽ không tiến vào sâu bên trong. Nhưng chỉ cần đừng đi vào trong đó, tất nhiên cũng sẽ không có nguy hiểm gì.


- Đi.

Lăng Hàn nói.

- A.

Tiểu thị nữ gật đầu, liền vội vàng đi theo.

Cửu Viêm Thảo ở chỗ giữa sườn núi Đại Thanh Sơn. Từ độ cao này mà nói, nơi nào đã vô cùng nguy hiểm.

Lăng Hàn đương nhiên đi thẳng tới mục đích. Chỉ có điều, Đại Thanh Sơn rất lớn, thật sự quá lớn. Hơn nữa đường núi đặc biệt khó đi. Ít nhất phải đi mất một ngày một đêm mới có khả năng đến được.

- A?

Lăng Hàn dừng lại.

- Thế nào, thiếu gia?

Hoán Tuyết mờ mịt hỏi.

- Có tiếng đánh nhau.

Lăng Hàn nói.

- Đi, chúng ta đi xem thử.

- A.

Hoán Tuyết gật đầu. Dù sao Lăng Hàn nói làm gì lại làm cái đó.

Lăng Hàn đi ở phía trước dẫn đường. Rất nhanh Hoán Tuyết cũng nghe được âm thanh. Nàng không cần Lăng Hàn dẫn đường nữa, cũng có thể tìm đúng phương hướng.

Bọn họ đi qua rừng rậm. Phía trước xuất hiện một mảnh đất trống. Mà ở trong bãi đất trống lại đang tiến hành một trận chiến đấu.

Năm tên nam nữ trẻ tuổi đang bao vây tấn công một con yêu thú.

Con yêu thú này là con sói chín ngón chân, thực lực hoàn toàn viết ở trên người. Chính là mỗi lần nâng cao lực lượng một mạch, sẽ có thêm một ngón chân. Hiện tại con yêu lang này nắm giữ chín ngón, nói rõ nó là cảnh giới chín mạch.


Dưới tình huống bình thường, yêu thú mạnh mẽ hơn so với nhân loại võ giả cùng cảnh giới. Bởi vì bọn họ có trên ưu thế tiên thiên. Ví dụ như tốc độ nhanh hơn, lực lượng mạnh hơn, hơn nữa cơ bản có lực phòng ngự cường đại.

Cho nên, thông thường phải hai ba người hợp lại chiến đấu với một con yêu thú mới có khả năng thắng được.

Nhưng lần này, trong năm tên nam nữ này chỉ có hai người đạt tới chín mạch. Ba người khác lại là tám mạch. Bởi vậy, năm người liên thủ cùng con yêu lang này chiến đấu lại có khó hoà giải. Cục diện đặc biệt nguy hiểm đáng sợ.

- Vững tâm, không nên hốt hoảng. Chúng ta chiếm thượng phong, nhất định có thể thắng.

Trong năm người, một nam tử lớn tuổi hơn nói, ổn định quân tâm.

Hắn thật ra cũng không lớn. Nhiều lắm chỉ khoang mười sáu mười bảy tuổi.

Quả thực. Bọn họ chỉ cần có thể khiến cho cục diện ổn xuống, phần thắng có ít nhất tám phần mười.

Bốn gã nam nữ khác đều gật đầu. Ở dưới sự chỉ duy của người thiếu niên kia, cục diện dần dần ổn định lại.

Nhưng mà, đúng lúc này, biến đổi khác thường đột ngột phát sinh.

Toàn thân của con yêu lang kia phát ra ánh sáng trắng, tản ra khí tức cường đại.

- Không tốt, con yêu thú này biến đổi khác thường. Hẳn sắp bước vào mười mạch!

Một thiếu niên lớn tuổi hơn kinh ngạc kêu lên, vội vàng nói.

- Mọi người mau bỏ đi!

Yêu thú chín mạch bọn họ không sợ. Chỉ khi nào bước vào mười mạch, vậy có thể kình lực phóng ra ngoài, chiến lực nâng cao không có khả năng nhỏ tẹo nào.

Bọn họ muốn rút lui, nhưng con yêu thú kia bị bao vây tấn công lâu như vậy, bị thương không nhẹ. Lấy hung tính của dã thú, làm sao có thể để cho bọn họ rời đi như vậy được?

Nó nhúc nhích, thân hình giống như bay. Sự biến đổi khác thường vẫn còn tiếp tục. trên bốn ngón chân của nó, ngón chân thứ mười đang sinh ra.

Cho dù nó trở thành mười mạch, lực lượng cũng sẽ không có lập tức liền nâng cao cực lớn. Nhưng lực lượng có thể phóng ra ngoài. Đây mới là thay đổi lớn nhất.

Năm tên nam nữ đều có kinh hoàng thất sắc. Dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ được, con yêu thú chín mạch lại có thể sẽ đột phá ở thời điểm mấu chốt như vậy?

Vận khí thực sự quá tệ.

- Hoán Tuyết, đi hỗ trợ.

Lăng Hàn nói. Chí ít hắn bây giờ còn là đội phó của Huyền Thanh Kỳ, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu được.

- Vâng.

Tiểu thị nữ đáp ứng một tiếng, lập tức lại vọt ra ngoài.

Lăng Hàn không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Nha đầu kia thật là có chút ngây ngô. Nàng đi đánh nhau còn vác theo hành lý làm cái gì?

Ầm!

Hoán Tuyết đã ra tay, một quyền đánh ra. Khi kình lực phóng ra ngoài, nàng đánh ra một quyền đáng sợ.