Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3599: Lại tiến thêm một bước

Lăng Hàn đã vọt lên độ cao bọn họ chỉ có thể ngước nhìn, khiến lòng ganh tỵ cũng biến mất.

Phần dược nước thứ hai, ba rồi hòa vào nhau, thêm dược liệu mới. Sắp đến hai tiếng, Lăng Hàn không bỏ thêm dược liệu vì đã dùng hết.

Đây là lúc then chốt nhất, ngưng nước thành đan.

Sơ sẩy một cái là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Mỗi người không kiềm được nín thở, bọn họ có được chứng kiến kỳ tích không?

Đan sư cao cấp, Hùng Cứ thành ra một Lư Tấn là Tổng Hội Đan Đạo đế đô phái đến, khi tới đã là đan sư cao cấp.

Lư Tấn hơi căng thẳng, nguyên Huyền Bắc quốc chỉ có bốn mươi hai đan sư cao cấp, chẳng lẽ từ hôm nay trở đi sắp có bốn mươi ba người?

Việc này sẽ rúng động thiên hạ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, dược nước nhanh chóng tụ thành đan, không có dấu hiệu hóa thành tro tàn.

Sắp thành, thật sự sắp thành công!

Lại qua hai phút, Lăng Hàn kết thúc công việc.

Vèo!

Ba viên đan dược bay ra bị Lăng Hàn chộp vào tay.

Mọi người cùng khom người hành lễ đan đạo bái kiến trưởng bối, bao gồm Mạc Quốc Hào:

- Chúc mừng Lăng đại sư!

Đây là một thế giới cấp bậc cực kỳ nghiêm ngặt, võ đạo, trận đạo, đan đạo đều như thế.

Lăng Hàn thầm nhe răng, đan dược mới ra lô nóng quá.

Hết cách, Lăng Hàn chỉ tu ra lực lượng, sức đề kháng với nóng và lạnh không quá mạnh. Nhưng đang lúc thanh thế của hắn lên cao, giờ mà hắn ném đan dược rời tay thì nát bét hình tượng.

Lăng Hàn cố nén cảm giác nóng rát, gật đầu với mọi người, phất tay.

Lư Tấn đến gần, biểu tình tràn đầy giật mình vì chứng kiến kỳ tích:

- Lăng đại sư khiến lão phu giật mình thật.

Lăng Hàn cười nói:

- Đa tạ khích lệ.


Lư Tấn cười hỏi:

- Mà tay không nóng sao?

-... nóng.

- Ha ha ha! Nào, bỏ vào bình đan đi, lão phu từ từ tâm sự với đại sư.

Một già một trẻ rời đi, mọi người chỉ biết nhìn theo. hai người này hiện là đứng đầu đan đạo Hùng Cứ thành, người khác chỉ có thể ngước nhìn.

Lư Tấn, Lăng Hàn nói chuyện rất lâu, đa phần về Hiệp Hội Đan Đạo. Làm một đan sư cao cấp có thể hưởng thụ quyền lực gì, phải có nghĩa vụ gì.

Nửa ngày sau Lăng Hàn rời đi.

Giờ Lăng Hàn được một quyền hạn tại đây, có thể đọc bất cứ đan phương gì, mua tài liệu được giảm năm mươi phần trăm. Hiệp Hội Đan Đạo có thể bán giùm đan dược, chỉ lấy phí thủ tục mười phần trăm.

Lăng Hàn còn được một quang não cỡ nhỏ đeo trên tay, bình thường dùng như đồng hồ, tới chỗ tối có thể phát sáng làm đuốc, rất thực dụng và tiện lợi.

Lăng Hàn mở quang não ra đọc lướt qua đan phương lúc trước hạn chế không cho xem.

- Bổ Huyết đan, có thể bổ sung khí huyết, thích hợp dùng sau khi trùng kích Hoán Huyết cảnh.

Bổ Huyết đan chắc là lúc trước Tôn Kiếm Phương dùng, lão dựa vào căn nguyên sinh mệnh của mình cưỡng ép Hoán Huyết, tuy rằng đột phá cảnh giới nhưng tiêu hao đặc biệt nghiêm trọng.

- Chỉ có thể dùng nó sau khi trùng kích, dù thăng cấp thành công hay thất bại đều có thể dùng nó bổ người. Ưm, dược lực có hiệu quả kích thích tiềm lực sinh mệnh nên không thích hợp dùng khi trùng kích, không thì sẽ pản tác dụng. Cái này không tệ, có thể tặng vài viên cho Tôn tông chủ. Xem thử coi có thể cải tiến đan phương không.

Lăng Hàn mua một phần tài liệu Bổ Huyết đan luyện thử một lò, cảm nhận quá trình nếu không chỉ là lý luận suông. Lăng Hàn khựi một miếng nhỏ nếm thử, máu liền sôi trào tràn ngập sức sống, rất là phấn khởi.

- Ư ừ, ừm.

Lăng Hàn cảm nhận, tìm kiếm khuyết điểm trong dược lực để cải tiến.

- Dược lực hơi cương mãnh, sẽ phá hoại thân thể, là dược có ba phần độc, điểm này không sai. Giảm bớt chút lượng thiên hộc chi, tăng thêm chút tử tham, ừ, còn có linh khôi, tin tưởng hiệu quả sẽ tốt rất nhiều.

Lăng Hàn lại đi mua tài liệu, bây giờ hắn không thiếu tiền, qua gần một tháng, Từ Tâm dược đường kiếm nhiều tiền cho hắn đủ để tiêu xài phung phí.

Lùi một bước, mỗi lần Lăng Hàn luyện đan xác suất thành công trăm phần trăm, giá trị thành phẩm cao hơn tài liệu gấp ba, bốn lần thì sợ gì không có tiền luyện đan?

Lăng Hàn nổi hứng luyện đan thì không có gì ngăn cản được.

Lăng Hàn ngày đêm cải tiến đan phương, bốn ngày sau hắn thành công.

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Bổ Huyết đan phiên bản cổ bổ quá chết người, bản mới không có điểm yếu đó, bị thương nặng đến đâu cũng không cần sợ hư không chịu bổ. Đi tặng cho Tôn tông chủ đi. A, suýt quên đi báo với Liên kỳ chủ, sẵn làm luôn.


Lăng Hàn ra khỏi nhà đi tìm Tôn Kiếm Phương và Liên Tuyết Dung, nhưng hắn mới đến cửa hiệp hội thì thấy một người đến gần.

Chung Dương Tất.

Thấy Lăng Hàn làm Chung Dương Tất ngạc nhiên.

Tiểu tử này đến Hiệp Hội Đan Sư làm chi?

Chung Dương Tất nhếch mép cười nhạt:

- Đệ nhất nhân võ đạo từ khi nào có rảnh quang lâm Hiệp Hội Đan Đạo chúng ta?

Câu này nghe vừa chua vừa tràn ngập địch ý.

Ngươi thuộc giới võ đạo, nơi này là thánh địa đan đạo, ngươi không xứng đến đây.

Lăng Hàn mỉm cười hỏi:

- Chỗ này làn hà của ngươi sao? Ta còn cần ngươi đồng ý?

Chung Dương Tất kiêu ngạo nói:

- Ngươi nói đúng, chỗ này là nhà của ta. Bởi vì ta chính là đan sư sơ cấp!

Chung Dương Tất ưỡn ngực tràn đầy tự hào.

Nguyên Hùng Cứ thành chỉ có ba, bốn chục đan sư sơ cấp, trừ Chung Dương Tất ra có đan sư sơ cấp nào không cao tuổi trên bốn mươi đuâ? Nên gã là thiên tài trác tuyệt, vô cùng kiêu ngạo.

Có hai đan sư sơ cấp đi ra, thấy Lăng Hàn thì bản năng muốn hành lễ nhưng bị hắn nháy mắt ngăn cản bọn họ bộc lộ thân phận của mình.

Muốn chơi? Tốt thôi, đùa chết ngươi.

Lăng Hàn thản nhiên nói:

- Ngươi chỉ là đan sư sơ cấp, ta là đan sư cao cấp, theo quy định ngươi phải hành lễ với ta.

Xì!

Chung Dương Tất cười sặc, trò đùa lớn nhất thế giới!

Chung Dương Tất khịt mũi nói:

- Nếu ngươi là đan sư cao cấp thì ta chính là đan đạo tông sư!

Hai đan sư sơ cấp ở bên cạnh nghe cùng lắc đầu, chỉ một câu đó thôi Chung Dương Tất chết chắc rồi.

Lăng Hàn thật sự là đan sư cao cấp, Chung Dương Tất nói câu đó khác gì giả mạo đan đạo tông sư, tội danh rất nặng.

Mặc dù mọi người biết Chung Dương Tất không cố ý nói thế, gã không biết thân phận của Lăng Hàn, nhưng người không biết có thể vô tội sao?

Bốp!

Lăng Hàn tát mạnh vào mặt Chung Dương Tất, đánh gã xoay ba vòng tại chỗ, đần mặt ra, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Chung Dương Tất khó tin hỏi:

- Ngươi dám đánh ta?

Đang trước Hiệp Hội Đan Đạo mà ngươi dám đánh một vị đan sư! Chẳng khác nào đạp trên đầu lão hổ.