Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3539: Vân Mặc kỳ khiêu khích

Bùm!

Hai người đều có thể kình lực phát ra ngoài, cách xa ba trượng khiến lực lượng sinh ra va chạm. Chu Lãng biến sắc mặt, gã đánh ra lực lượng như gặp phải con đập lớn khó thể tiến thêm một li. Đập lớn hóa thành sóng to vô biên trùng kích gã.

Sau đó Chu Lãng bay đi.

Giống như những người đã bị gã đá bay, đánh bay, Chu Lãng bay ra khỏi đám đông té cái bịch xuống đất, ho ra máu không ngừng.

Đệt mợ nó!

Mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Tình huống gì đây? Chu Lãng bị một chiêu đánh bay?

Chu Lãng tuy là thập mạch nhưng sức chiến đấu sánh bằng thập nhất mạch, thậm chí là đỉnh thập nhất mạch.

Ai tin được?

Bọn họ nhìn Lăng Hàn, thanh niên này trông nhỏ hơn Chu Lãng hai tuổi mà sức chiến đấu cuồng bạo như quái vật.

- Lăng đội trưởng giỏi quá!

- Đánh hay lắm!

Tiếng hoan hô rải rác vang lên, là năm người từng chứng kiến lực lượng đáng sợ của Lăng Hàn trên không hạm. Lúc trước bọn họ không dám hò reo vì sợ bị đồng bạn đánh chết, giờ Lăng Hàn đánh bay Chu Lãng, năm người không e ngại gì nữa.

Đáng tiếc bọn họ không được điều vào đội của Lăng Hàn, không thì càng nở mặt nở mày.

Khuôn mặt Trương Hồng Lãng tràn đầy kinh ngạc, đầu óc chết máy.

Chẳng phải phó đội trưởng đánh ngang sức ngang tài với gã sao? Vì sao một đấm đánh bay Chu Lãng? Chuyện gì đây>? Không hiểu.

Một đội viên tiểu đội thứ bảy vỗ nhẹ gáy Trương Hồng Lãng:

- Ngốc, lúc nãy phó đội trưởng nhường ngươi đấy.

Trương Hồng Lãng phản ứng lại, ánh mắt nhìn Lăng Hàn tràn đầy kính ý.

Rõ ràng thực lực hơn xa nhưng vì giữ sĩ diện cho gã nên cố ý đấu ngang tay, chậc, đúng là đội trưởng tốt nhất trên đời.

Lăng Hàn cười khẽ rút nắm tay về:

- Nói chuyện to mồm nhưng kết quả không chịu nổi một chút.

Nguyên Huyền Thanh kỳ yên lặng một chốc rồi rộ lên tiếng hò reo như sấm dậy.

Rất hết giận!

Phó đội trưởng mới đến oách quá.

Sướng, đánh chết luôn! Ai kêu ngươi trong mắt không người, sang chảnh!

Hai chiến sĩ Vân Mặc kỳ luống cuống, tình huống gì đây?

Có cường giả thập nhị mạch ra tay?

Bọn họ la lên:


- Thật vô sỉ, lấy cường giả thập nhị mạch ra chèn ép!

- Thắng bẩn thì càng mất mặt!

Hai người không tin có thập mạch hoặc thập nhất mạch có thể một kích đánh bại Chu Lãng. Thiên tài tốp mười trong thành cũng không làm được điều đó, a không, có lẽ quái vật số một làm được, nhưng tuyệt đối không thể là người trước mắt.

Lăng Hàn đính chính:

- Có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy!

Lăng Hàn xông lên đánh hai đấm, đá bay hai nam nhân vạm vỡ.

Lăng Hàn vận chuyển hết sức, mỗi kinh mạch phát ra ánh sáng mờ nhạt, có mười kinh mạch.

Tu vi thập mạch rõ rành rành.

Người Huyền Thanh kỳ phấn khởi, ngửa đầu gào rú, hoặc giơ cao vũ khí, hoặc nhảy múa tưng bừng.

Bên kia Chu Lãng chậm rãi bò dậy, gã bị đánh bay nhưng không bị thương quá nặng, trong một chốc bị choáng váng nên mới nằm lì dưới đất.

Tại sao gã thua?

Chu Lãng hỏi:

- Ngươi là ai?

Lăng Hàn bình tĩnh nói:

- Phó đội trưởng tiểu đội thứ bảy Huyền Thanh kỳ, Lăng Hàn.

Phó đội trưởng?

Vậy ít nhất là thập nhất mạch, trong một số đội thập nhị mạch làm phó đội trưởng cũng không hiếm.

Một đấm đánh bay được gã tất nhiên là lực lượng thập nhị mạch.

Chu Lãng không phục!

Chu Lãng nghiến răng nói:

- Huyền Thanh kỳ các ngươi quá vô sỉ, phái thập nhị mạch đến đánh lén ta!

Phụt!

Mọi người vẻ mặt khinh thường, cười nhạo Chu Lãng trong vô hình.

Thập nhị mạch?

Mới rồi Lăng Hàn đã khoe ra trước mặt mọi người rằng hắn là thập mạch. Là thập mạch! Đánh không lại thì thôi đi, kiếm cớ nhiều như vậy, dám chơi không dám chịu.

Chu Lãng lấy làm lạ. Biểu tình kiểu gì? Rõ ràng đưa ra cường giả thập nhị mạch chèn ép ta sao còn nhìn ta như đồ ngốc?

Người Huyền Thanh kỳ hét rầm lên:

- Lăng Hàn! Lăng Hàn! Lăng Hàn!

Giờ phút này bọn họ hoàn toàn chấp nhận phó đội trưởng này.


Muốn thắng được tôn trọng rất đơn giản, có thực lực là được.

Lăng Hàn nhìn xung quanh, hỏi:

- Doanh địa của Vân Mặc kỳ ở đâu?

Mọi người sửng sốt, Lăng Hàn hỏi vậy làm chi?

Có người đầu óc nhanh nhẹn hiểu ý ngay:

- Phó đội trưởng muốn đi Vân Mặc kỳ khiêu chiến?

Lăng Hàn bình tĩnh nói:

- Đương nhiên, có qua có lại, có lý nào chỉ cho bọn họ đến gây sự.

- Ta dẫn phó đội trưởng đi!

- Ta cũng mang phó đội trưởng đi!

- Ta đi nữa!

Người người phấn chấn hăng tiết gà.

Cho đến nay toàn là ba đại kỳ đến gây hấn, Huyền Thanh kỳ bị buộc nghênh chiến. Nhiều lúc họ phải nuốt trái đắng chiến thau, mặc đối thủ nhục nhã.

Hết cách, không có thiên tài đẳng cấp tinh anh cố gắng xoay chuyển.

Giờ Lăng Hàn nói muốn đánh vào Vân Mặc kỳ, tự nhiên thiêu đốt cảm xúc đọng lại trong lòng mỗi người.

Mọi người vung tay hò reo muốn cùng Lăng Hàn đi quấy.

Liễu Kinh thầm thở dài, chỉ chớp mắt người tiểu đội thứ bảy thành người ủng hộ trung thực của Lăng Hàn, vị trí phó đội trưởng đã không thể dao động. Chính Liễu Kinh cũng phục Lăng Hàn, đi theo phó đội trưởng tuổi trẻ tài cao, hào khí can vân thế này chắc rất sảng khoái.

Mọi người rống to:

- Giết!!!

Cả đám làm như đi khiêu chiến Vân Mặc kỳ là xông lên đánh nhau.

Lăng Hàn dẫn đầu, nguyên Huyền Thanh kỳ kéo đi hết. Hơn tám mươi người vây quanh Lăng Hàn như thể hắn là kỳ chủ Huyền Thanh kỳ.

Thật ra thì trừ Liên Tuyết Dung có đội trưởng nào được uy vọng như vậy?

Mới ra doanh địa Lăng Hàn chợt đứng lại, hỏi người sau lưng mình:

- À mà... chạy hướng nào?

Câu hỏi làm mọi người té ngã.

Mợ nó, mọi người đang khí thế hừng hực như lửa, ngươi đột nhiên hỏi một câu rất đả kích sĩ khí.

Sau đó mọi người bật cười, phó đội trưởng rất có tài tấu hài.

Có người chỉ đường:

- Đi bên trái trước.

Lăng Hàn tiếp tục dẫn đầu, mọi người đi theo. Sau lưng họ là Chu Lãng và hai nam nhân vạm vỡ Vân Mặc kỳ. Bọn họ còn đang ù ù cạc cạc, người Huyền Thanh kỳ hôm nay uống thuốc kích thích gì mà dám đi quấy Vân Mặc kỳ?

Doanh địa của bốn đại kỳ rải rác bốn góc Hùng Cứ thành, nên chỗ nào trong thành có náo động thì sẽ có một bộ đội tinh nhuệ nhanh chóng hành động trấn áp. Nên từ Huyền Thanh kỳ đến Vân Mặc kỳ khoảng cách hơi xa, đi cỡ một tiếng mới thấy quân doanh.

Bọn họ thấy doanh địa, người trong doanh cũng phát hiện bọn họ.

Nơi này có trạm gác, nếu không lỡ bị yêu thú trùng kích thì chẳng phải là chết thế nào cũng không biết?

Doanh địa hú cảnh báo inh ỏi.

Mợ nó, đám đông nghìn nghịt ùa đến, trận thế rầm rộ.

Chỉ một lát đã thấy đám người lao ra khỏi cửa doanh địa, có người mặc đồ chưa thẳng thớm, rất chật vật.

Ủa, là người Huyền Thanh kỳ đây mà.

Các ngươi đến đánh nhau?