Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3415: Quỳ xuống

Tiên Vương khác giật nảy mình, quá đáng sợ, chỉ vẫy tay đã làm bảy Tiên Vương không chút chống cự chết đi, bên trong có một Bát Trọng Thiên.

Đây là... Thiên Tôn!

Những Tiên Vương đều hoảng sợ, một số run cầm cập.

Bọn họ đến bái một vị Thiên Tôn nhưng không hề muốn gây sự với Thiên Tôn khác. Tay chân mảnh mai như bọn họ làm sao chống lại nổi Thiên Tôn?

Lão nhân thấp lùn nói, ánh mắt sắc lạnh liếc qua:

- Đứng lên hết cho bản tôn!

Đám Tiên Vương không dám không nghe, mười Tiên Vương đỉnh Cửu Trọng Thiên mới chịu nổi một chuẩn Thiên Tôn, mười chuẩn Thiên Tôn mới ngang ngửa một Nhất Bộ.

Lão nhân này dù chỉ là Nhất Bộ cũng cần hơn ba trăm Tiên Vương đỉnh Cửu Trọng Thiên mới chịu nổi.

Đám Tiên Vương ở đây khá đông nhưng được vài người đến đỉnh Cửu Trọng Thiên?

Chỉ cần Thiên Tôn này muốn thì có thể chớp mắt đồ sạch bọn họ.

Lão nhân thấp lùn nói:

- Mắng chửi cho bản tôn!

Lão già tự trọng thân phận, đương nhiên không thể chửi lộn. Nhóm Lăng Hàn thấy lão giá lâm mà không đi ra, còn không trả lời trả vốn, khiến lão cực kỳ tức giận.Lão dù gì là Nhất Bộ Thiên Tôn, các người thật không nể mặt!

Đám Tiên Vương ngó nhau, bọn họ không dám đắc tội lão già thấp lùn, cũng không dám đắc tội nhóm Lăng Hàn.

Hai bên đều là Thiên Tôn!

Hiện tại bọn họ rất hối hận, nếu sớm biết chuyện Phá Nhạc đạo tràng chưa giải quyết thì vội vàng chạy đến đây làm gì.

Không lẽ vị này là Phá Nhạc Thiên Tôn?

Lão nhân thấp lùn liếc mắt qua, ánh mắt hung dữ sắc bén:

- Hửm? Không mở miệng được? Tốt, để bản tôn giúp các ngươi!

Lão nhân quét chưởng bùm một cái, lại một Tiên Vương nổ thành huyết vũ.

Hung uy dựng lên, những người khác không do dự nữa, không có gì bằng mạng nhỏ của mình.

- Người bên trong nghe đây, vị đại nhân này kêu các ngươi đi ra!

- Đi ra mau, đừng để vị đại nhân này đợi lâu!

Đám Tiên Vương la ó nhưng không dám chửi tục, nếu không đắc tội nhóm Lăng Hàn thì bọn họ vẫn chỉ có đường chết.

Nhưng mặc cho bọn họ la lối thì không ai trong khách điếm đi ra, hình như sợ hoặc coi khinh.

Lão già thấp lùn lộ vẻ mất kiên nhẫn, lão đường đường là Thiên Tôn đâu có thời gian lãng phí ở đây.

Lão chuẩn bị ra tay.


Lão nhân thấp lùn nói:

- Bản tôn tên Thương Viêm.

Thương Viêm Thiên Tôn nhìn chằm chằm vào khách điếm, áp lực nặng nề bao phủ làm nguyên ngôi nhà rung rung.

Thương Viêm Thiên Tôn còn nương tay, không thì một ý nghĩ của lão là cả khách điếm sẽ sụp đổ.

Thấy đám Lăng Hàn mãi không dám ra đây ứng chiến, một số Tiên Vương cho rằng bọn họ hèn, tự biết không đánh lại Thương Viêm Thiên Tôn.

Thế là bọn họ lao lên quát:

- Mau lăn ra đây, đừng để Thương Viêm đại nhân chờ lâu!

- Đây là Thương Viêm đại nhân!

- Người ở bên trong còn không mau mau đi ra quỳ nghênh!

Thương Viêm Thiên Tôn chắp hai tay sau lưng cười nhạt.

Thương Viêm Thiên Tôn không tin đám người Lăng Hàn chịu đựng được bị một đám Tiên Vương nhục mạ.

Nhưng khiến Thương Viêm Thiên Tôn thấy lạ là mặc cho đám Tiên Vương khiêu chiến cỡ nào thì không ai bước ra khỏi khách điếm.

Làm cái quỷ gì?

Thương Viêm Thiên Tôn rất thận trọng, lão chỉ là Nhất Bộ, đụng phải Nhất Bộ khác không có ưu thế gì. Bởi vậy Thương Viêm Thiên Tôn ở bên ngoài khiêu chiến vì muốn trước tiên xác nhận thân phận của đối thủ. Trên đời chỉ có vài Thiên Tôn, trừ cá biệt cực kỳ điệu thấp ra còn lại từng người lão đều quen, ít nhất biết mặt.

Nhưng đối phương thật lâu không ra khiến Thương Viêm Thiên Tôn nghi ngờ.

Chẳng lẽ đối phương không phải Thiên Tôn mà là chuẩn Thiên Tôn, nên không dám ra gặp người?

Rất có thể, vậy chắc bây giờ đối phương đang chuẩn bị chạy trốn.

Thương Viêm Thiên Tôn vẫn thấy khó hiểu, nếu những người này chỉ là chuẩn Thiên Tôn thì tại sao gan to bằng trời đến đi Phá Nhạc đạo tràng quấy rối. Hay là muốn nổi tiếng nên ngốc tới mức vuốt râu hùm của Thất Bộ Chí Tôn?

Vì khó hiểu nên Thương Viêm Thiên Tôn mãi không dám hành động.

Có thể trở thành Thiên Tôn tất nhiên là tràn đầy kiên nhẫn.

Nhưng đợi nửa ngày sau Thương Viêm Thiên Tôn không kiềm chế được nữa.

Không thể cứ để dây dưa như vậy mãi đi?

Thương Viêm Thiên Tôn nhìn qua một Tiên Vương:

- Ngươi, vào xem.

Tiên Vương sợ đứng tim:

- Ta?

Tiên Vương thầm nghĩ: Các ngươi thần tiên đánh nhau liên quan gì người phàm như ta?


Thương Viêm Thiên Tôn lạnh nhạt hỏi:

- Ngươi không đi?

Tuy trong giọng nói không gay gắt nhưng toát ra lạnh lẽo khiến người sợ hãi.

Tiên Vương không dám nói gì, co cẳng chạy nhanh vào khách điếm.

Thương Viêm Thiên Tôn cũng từng giết người, Tiên Vương này không muốn bị giết ngay tại chỗ.

Mới đầu Tiên Vương còn chạy nhanh, đi một hồi thì chậm dần, có vẻ do dự.

Tiên Vương muốn dừng lại nhưng nghe sau lưng có tiếng Thương Viêm Thiên Tôn hừ lạnh, gã đành bước vào trong khách điếm.

Sau đó không có tiếng động gì nữa.

Thương Viêm Thiên Tôn nhướng mày, tại sao không có phản ứng?

Tình huống gì?

Thương Viêm Thiên Tôn chỉ vào một Tiên Vương:

- Ngươi, đi vào.

Tiên Vương mếu, trước đó một Tiên Vương đi vào như trâu đất xuống biển không còn động tĩnh, nếu gã đi vào thì sống chết khó đoán.

Tiên Vương muốn lắc đầu nhưng thấy khuôn mặt âm lạnh không biểu tình của Thương Viêm Thiên Tôn thì gã nào dám nói một chữ không, đành cắn răng đi tiếp.

Một bước, hai bước, Tiên Vương chậm chạp vào khách điếm.

Sau đó không có động tĩnh gì.

Đệt, rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?

Thương Viêm Thiên Tôn trầm tư. Đám Tiên Vương lặng lẽ thụt lùi muốn rời đi.

Thương Viêm Thiên Tôn lạnh lùng nói:

- Trước khi bản tôn mở miệng nếu ai dám rời khỏi thì tự gánh lấy hậu quả.

Đám người mới nhấc chân lên lại đặt chân xuống.

Ai có thể phớt lờ Thiên Tôn uy hiếp?

Thương Viêm Thiên Tôn một hơi chỉ vào bốn người:

- Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, cùng nhau đi.

Bốn người kia không biết làm sao, kiên trì đi hướng khách điếm.

Khi bọn họ vào cửa khách điếm thì như vào cái hang không đáy, không còn động tĩnh gì.

Không có thanh âm, không có đánh nhau, không có cả hơi thở, như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Thương Viêm Thiên Tôn nhìn chằm chằm khách điếm. Không lẽ chỗ này là đầm rồng hang hổ?

Thương Viêm Thiên Tôn phất tay:

- Cùng nhau lên!

Đám Tiên Vương dù không cam lòng, không muốn chút nào nhưng trước dâm uy của một vị Thiên Tôn thì chỉ có thể nghe theo.

Bọn họ tiến lên trước, hoặc từ cửa cái hoặc leo cửa sổ vào khách điếm.

Giống như trước đó, không còn động tĩnh gì.

Bốn phía im ắng, trời trong mây trắng nhưng cảm giác như động quỷ.

Thương Viêm Thiên Tôn nhíu chặt mày, đây rốt cuộc là chuyện gì? Rất quỷ dị. Thương Viêm Thiên Tôn hơi hối hận đồng ý đi chuyến này, dễ gì làm thân với Thất Bộ.

Thương Viêm Thiên Tôn thầm thở dài, đã quyết định.