Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3380: Một quyền

- Lăng Hàn!

Lâm U Liên cùng Ngô Hạo Dương đều kêu lên, mà Bạch Mễ Phạn thì nhiệt tình hơn nhiều, xông lại cho Lăng Hàn một cái gấu ôm.

- Liền biết gia hỏa ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy!

Hắn cười to nói.

Ba người này xuất hiện, lại bị Bạch Mễ Phạn ôm một cái như thế, Lăng Hàn tự nhiên không có khả năng xuất thủ nữa, hắn gật đầu cười, nói với Bạch Mễ Phạn:

- Ngươi cũng rảo bước tiến lên Lục Bộ, ta có phải nên gọi ngươi một tiếng tiền bối hay không?

Bạch Mễ Phạn cố ý chỉnh vạt áo, sau đó nhìn Lăng Hàn gật đầu:

- Ngươi có thể tới thăm viếng rồi.

- Cút!

Lăng Hàn cười đá ra một cước, Bạch Mễ Phạn thì lóe lên, tránh khỏi.

- Lăng huynh, là đến trợ trậnv sao?

Lâm U Liên hỏi.

Lăng Hàn gật gật đầu:

- Tình thế bây giờ thế nào?

- Không quá lạc quan a!

Bạch Mễ Phạn lắc đầu.

- Thời điểm sớm nhất, có năm chiến lực Thất Bộ như chúng ta gia nhập, vậy dĩ nhiên dễ dàng liền đỡ được đại quân Cuồng Loạn. Nhưng Cuồng Loạn rất nhanh lại sáng tạo ra một loại quái vật mới, số lượng cực ít, nhưng biết tự bạo, uy lực có thể so sánh một kích toàn lực của Thất Bộ đỉnh phong.

- Nếu chúng ta không né tránh, như vậy bị tạc trúng khẳng định phải bị thương nặng, cần tu dưỡng ức năm thời gian.

Lâm U Liên cũng nói:

- Đây cũng là năng lực sau khi Cuồng Loạn thôn phệ Viêm Sương vị diện mới có, nếu không, nó ở trên Viêm Sương vị diện dùng đến, chúng ta đã sớm tan tác.

Lăng Hàn gật đầu, Cuồng Loạn tuyệt đối không có khả năng có ý nghĩ trang bức hoặc giấu một tay, nó vì đạt tới mục đích, hoàn toàn bất kể thủ đoạn, đơn giản, thô bạo, trực tiếp.

- Có Lăng huynh trợ giúp, thực lực bên chúng ta sẽ đại trướng.

Ngô Hạo Dương nói.

Chỉ có Tân Khí Hổ không có mở miệng, hắn bị Lăng Hàn đánh một quyền, mặc dù chỉ nôn chút máu, nhưng lòng tự tin lại bị thương rất lợi hại.

Trước hắn một mực áp chế Lăng Hàn, rốt cục có một ngày bị nghịch chuyển, kiêu ngạo như hắn tự nhiên không cách nào lập tức tiếp nhận.


Bọn hắn đi vào doanh địa, Lâm U Liên, Ngô Hạo Dương, Tân Khí Hổ rất nhanh liền rời đi, Bạch Mễ Phạn thì ngồi nhiều một chút, nhưng hắn vẫn phải lấy tu luyện làm chủ, một bên chiến trường khác, chúng Thất Bộ chống cự cực kỳ khó khăn, vạn nhất bọn hắn đều bị áp chế, chủ thể của Cuồng Loạn phát uy, ai có thể chống đỡ được?

Cho nên, hiện tại cần càng nhiều Thất Bộ gia nhập chiến trường chính, chỉ có chiến lực Thất Bộ không thể được, cái kia chẳng mấy chốc sẽ quải điệu.

Lăng Hàn đưa tay lắc một cái, thả Lăng Phi Phàm ra, trước chiến lực Thật Bộ khai chiến, một đạo dư ba liền có thể giảo sát hắn.

Lăng Phi Phàm không có đợi ở bên người Lăng Hàn, mà gia nhập quân doanh, đợi Cuồng Loạn quân tiến công, hắn sẽ phát động huyết chiến, bồi hồi ở bên bờ sinh tử, năng lực cảm ngộ sẽ tăng lên rất nhiều.

Lăng Hàn cũng ngồi xuống tu luyện, nếu như truyền ra tin tức hắn đi vào Ngoại Vực chiến trường, đám người Xung Viêm, Phá Nhạc có thể liều lĩnh đánh tới hay không?

Có khả năng.

Nhưng Lăng Hàn không thèm để ý, lực lượng của hắn bây giờ đã đạt tới Thất Bộ đỉnh phong, lực lượng vị diện phòng ngự cũng không kém hơn khí lực Thất Bộ, đối chiến Thất Bộ Chí Tôn uy tín lâu năm đã không có thế yếu gì rồi.

Chiến liền chiến, sợ ai chứ?

Hắn thôi diễn Thiên Tôn ký hiệu, một bên thì tu luyện, nhất tâm nhị dụng, không hề vướng víu.

Đại quân Cuồng Loạn hết sức bảo trì bình thản, không ngừng súc tích lực lượng, không có lập tức phát động công kích, đây nhất định là có quái vật trí tuệ tồn tại. Cứ như vậy, nếu phát động công kích, tất nhiên là bài sơn đảo hải.

Thời gian nhanh chóng, ba tháng lặng lẽ trôi qua.

Lăng Hàn đang tu luyện, lại bắt được khí tức của Lăng Phi Phàm tiếp cận.

Hắn có chút kỳ quái, cháu trai đã nói, tuyệt không dựa vào hắn, vì sao lại chạy trở lại?

Ừm!

Sắc mặt Lăng Hàn trầm xuống, hắn phát hiện Lăng Phi Phàm hô hấp có chút hỗn loạn, cái này thả ở trên người Thiên Tôn là sự tình không thể tưởng tượng nổi.

Chi, đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Lăng Phi Phàm đi đến, chỉ thấy trên thân tất cả đều là vết thương, vết máu loang lổ, cực kỳ thảm.

Lăng Hàn không khỏi ngón trỏ khẽ động, hiện lên sát ý.

Đây chính là cháu trai duy nhất của hắn!

- Là ai làm?

Lăng Hàn hỏi.

Lăng Phi Phàm lau đi máu tươi ở khóe miệng:

- Lão gia tử, ta không có làm mất mặt ngươi, bọn hắn có hơn hai mươi người, đều là Nhị Bộ, cùng một chỗ vây công ta, ta đánh ngã sáu cái trong bọn họ.

- Vì sao lại đánh?

Lăng Hàn hỏi.


- Cái này nha, vẫn là vì lão gia tử ngài.

Lăng Phi Phàm có chút buồn bực.

- Ta?

Lăng Hàn hơi kinh ngạc.

- Vì sao?

- Bởi vì ta căn bản không biết nhóm người kia, chỉ là không cẩn thận lộ ra mình họ Lăng, là cháu của lão gia tử ngươi, kết quả bọn hắn liền không phân phải trái đúng sai đánh ta.

Lăng Phi Phàm nói, hắn lộ ra hết sức tò mò.

- Lão gia tử, khi đó ngươi đến cùng kết bao nhiêu cừu gia a?

Vấn đề này, giống như phải nhẩm rất lâu mới có thể trả lời.

Lăng Hàn sờ cằm, nghiêm túc nghĩ một lát, nói:

- Đối địch với ta, phần lớn đều bị ta xử lý, sẽ không lưu lại cái đuôi gì a.

Tốt a, câu trả lời này cũng hơi bá khí.

- Những người kia không nói thân phận của mình?

Lăng Hàn hỏi.

- Không nói.

Lăng Phi Phàm nói, sau đó tăng thêm một câu.

- Ta cũng chỉ đánh nhau, không muốn hỏi bọn hắn.

Nói đánh liền đánh, bất quá, thật có phong thái của lão Lăng gia, muốn đánh nhau, phụng bồi, không sợ a.

- Vậy sao ngươi chạy tới đây? Muốn gọi viện binh?

Lăng Hàn hỏi.

- Ở chỗ này chữa thương, an toàn một chút.

Lăng Phi Phàm đảo mắt.

Lăng Hàn gật gật đầu:

- Nếu gặp được kẻ địch không địch lại, cũng không cần miễn cưỡng, tìm tới nơi này của ta.

- Vâng.

Lăng Phi Phàm đáp ứng, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chữa thương.

Hắn nhìn qua vô cùng thảm, kỳ thật đều chỉ là vết thương da thịt, không qua mấy ngày liền khôi phục. Hắn lại đi ra, lúc trước hắn tự nhận là ăn chút thua thiệt, tự nhiên muốn đòi sổ sách trở lại, người Lăng gia cũng không phải loại chịu thiệt thòi.

Lăng Hàn không có quản, chỉ cần Lăng Phi Phàm không gặp được nguy hiểm tính mạng, hắn liền sẽ không xuất thủ.

Cứ như vậy qua vài ngày, Lăng Phi Phàm lần nữa mang thương tích trở về, nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười đắc ý, hiển nhiên hắn làm cho đối phương bị thương càng nặng.

Lại mấy ngày sau, tình huống lại khác biệt.

Lăng Phi Phàm trở về, nhưng vừa vào cửa liền ngã rầm trên mặt đất, mất đi ý thức.

Nhị Bộ Thiên Tôn thế mà mất đi ý thức?

Đây là bị thương nặng bao nhiêu?